Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.
Mấy năm nay rồi, chị cũng chẳng còn lạ lùng gì tính nết, thói quen ứng xử đầy hờ hững, lãnh đạm của cô con gái.
Ngân cảm thấy hình như mình đang vội vàng tiến quá gần mẹ chồng, trong khi bà chưa sẵn sàng tâm thế ấy.
Bước sang tuổi lục tuần, vợ chồng bà Hai vẫn lo ngày, nghĩ đêm về cậu con trai duy nhất.
Từ ngày không biết Facebook chồng hôm nay liệu có cô nào ghé qua, buông lời bông đùa chọc ghẹo, tôi thấy mình bình tĩnh lại, hết bất an.
2 tháng sau khi sang tên nhà cửa, đất đai cho 2 con trai, bà Hương thành người vô gia cư.
Tuổi già tự do, chủ động, già một cách “có kế hoạch” mới là tuổi già hạnh phúc.
Họ đã mơ về hạnh phúc sau nhiều tổn thương của thời tuổi trẻ.
Thời hiện đại, cước phí điện thoại không còn tăng lên theo phút, vì vậy những cuộc điện thoại cứ dài bất tận.
Bạn có thể trở thành “cừu đen” khi khác biệt với số đông. Thậm chí, bạn còn dễ bị ghét chỉ vì sống thật với chính kiến riêng của mình.
Bạn không thể biết lúc nào trời đổ mưa và ai sẽ ở lại cùng bạn đến khi trời trong gió lặng.
Đồng tiền kiếm được có đáng để cô đánh đổi bằng cơ thể rệu rã không còn tha thiết mọi thứ; bằng một tổ ấm không còn ấm?
Đến khi chị không chịu được, hối thúc chồng kiếm việc, than thở vì thiếu tiền, anh lại chuyển sang doạ vợ.
Tôi đã nghe nhiều người đàn ông thở dài trong những bữa nhậu, rằng họ không còn là một phần trong gia đình của chính mình.
Là dân công sở, làm việc từ thứ Hai đến thứ Bảy, vợ chồng tôi đang nổ não tìm giải pháp cho "khối nghỉ hè".
10 năm đi làm dâu, tôi chưa một lần được đón tết Đoan ngọ cùng ba mẹ ruột. Cứ lễ lạt, tôi lại như một Osin phục vụ tới 20 người.
Càng trưởng thành, càng sống lâu, càng va vấp với đời, tôi càng ước ao mình lại có được cặp mắt nhìn đời màu hồng.
Khi bị bạo hành, cam chịu vì con, vì giữ hôn nhân, vì cơm sôi bớt lửa hay dứt khoát chia tay, dạy cho chồng bài học?
Lòng ai cũng có lúc hoang vu, cần lắm một bàn tay ấm của bạn bè...