Trước khi kết thúc “nhiệm kỳ", bạn soạn một biên bản bàn giao công việc cho “người kế nhiệm". Nội dung và các "hạng mục" khiến tôi cười ra nước mắt.
Khi vợ chồng chị Hai tôi ly hôn, ba tôi là người suy sụp nhất. Ông than đã mất chàng rể ông yêu quý.
Thời gian của cha mẹ không còn nhiều, nếu bây giờ không lo chỗ ở đàng hoàng, thì đến khi ông bà ra đi, tôi sẽ hối tiếc suốt đời.
Con người đến được với nhau, được sống bên nhau, dù 1 ngày thôi cũng là duyên, cớ sao ta để phung phí tháng ngày dài?
"Hưu non" không thú vị như chị từng nghĩ. Chị bắt đầu thấy mình thừa thãi, như một lữ khách lạc lõng bị chuyến xe tất bật bỏ lại bên đường.
Người ta quen nhìn thấy sự hào nhoáng bên ngoài, mà quên đi điều neo giữ nhau trong hôn nhân là thái độ sống tích cực, chân thành.
Bà luôn bất an vì bị ám ảnh về “vợ của con trai" và luôn bị thôi thúc phải nổi bật nhất, đáng chú ý nhất trong mắt con trai.
Tha thứ cho người dưng không khó, nhưng không hề dễ tha thứ cho người đã cùng mình kề vai ấp gối khi bị phụ bạc, ruồng bỏ….
Từ ngày lấy tôi, vợ luôn phải gồng mình như đàn ông. Tôi biết cô ấy cũng thèm cảm giác được chăm sóc, được nâng niu...
Mặc chồng xin tha thứ, nhưng Hà cảm thấy bị xúc phạm, vì quá tổn thương, cô chọn con đường ly hôn.
Những lúc kiệt sức vì chăm con, tôi lại gọi cho má để nói với bà rằng mình cảm thấy mệt.
Ở với con dâu, tôi phải chú ý từng lời ăn tiếng nói vì sợ con dâu giận và bế cháu nội về thành phố.
Tại sao một người đàn ông giỏi giang, sau một thời gian sống chung với mình rồi thành kẻ làm gì cũng thất bại?
Đời người, ai cũng có câu chuyện của riêng mình, chỉ là có người kể ra, có người không mà thôi.
Ngày bé, nhà anh khó khăn, cô bác người cho củ khoai, người cho con cá… Họ nhìn anh lớn lên, nên bây giờ anh đâu thể từ chối khi họ nhờ.
Chồng nói tôi sống lạnh lùng, muốn giữ tài sản riêng thì cứ ly hôn cho khỏi đau đầu còn sống chung phải biết vun đắp cùng nhau xây dựng gia đình.
Nhiều lần, anh muốn cùng chị đăng ký kết hôn lại, để con có gia đình đủ đầy đúng nghĩa, nhưng trái tim chị vẫn nhói đau...
Nhiều lúc Hoài muốn khóc với ông chồng nhỏ mọn, hay tị nạnh, so đo.
Không ít cuộc hôn nhân đi đến đổ vỡ do 1 trong 2 người đã xâm phạm “vùng cấm” kia.
Đang họp thì Hà nhận điện thoại liên hồi, vừa bắt máy thì nghe tiếng mẹ ấm ức: "Con làm gì mà để bà sui nói mẹ dạy lại con gái?".
Anh Bình khoe hình cùng vợ về quê ngoại. Bạn bè biết rõ anh đang chống chọi với căn bệnh ung thư, biết cả đoạn đời anh và chị ly thân.
“Anh Sáu lại xách giỏ đi tiếp rồi, quá tam ba bận. Thôi, chị không cố giữ ổng nữa” - chị Sáu - con cô Năm của tôi - quả quyết.
Buông hay nắm, với đàn bà, cũng là sự trăn trở, sự lựa chọn và cái giá của tất cả điều ấy chính là cuộc đời họ.
Tôi điêu đứng trước câu hỏi của bác trai trong lần đầu ra mắt. Chẳng lẽ nhất định phải có nhà mới lấy được vợ?
Hạnh phúc hôn nhân là điều có thật và vẫn đang hiện hữu cùng những mái đầu đã chớm bạc.