PNO - Tôi sống trong nhung lụa và được nhà chồng yêu thương hết mực. Nhưng để được hưởng điều đó, thì tôi không được tới lui, với… cha mẹ sinh ra mình.
Chia sẻ bài viết: |
Trương Mỹ Hương 01-06-2022 09:06:34
Ở đời, không có hạnh phúc nào là toàn vẹn cả. Bạn may mắn được nhà chồng thương yêu và cũng nên thông cảm cho mẹ chồng không muốn bạn về quê thăm vì ông bố của bạn bị tai tiếng xấu khiến mẹ chồng lo con cháu sẽ ảnh hưởng. Nếu bạn nhớ mẹ và em, có thể gởi tiền cho họ lên thăm bạn. Thế là vẹn cả đôi đường. Đừng đòi hỏi tất cả đều như ý mình.
Lucy 31-05-2022 08:38:04
Tôi lại nghĩ khác, giờ muốn thăm cha mẹ chỉ cần gọi video call là gặp là nói chuyện được. Cuộc đời đâu ai tròn vẹn, chị hãy nghĩ theo hướng tích cực là cha mẹ chồng chị đã thương yêu chị và con cái chị, đừng mong ông bà ấy thông cảm tới cha mẹ mình. Như vậy sẽ thấy may mắn hơn nhiều gia đình mà cha mẹ chồng khinh ghét con dâu ra mặt chị à. Chờ con mình lớn hơn, mình độc lập hơn thì sẽ dễ dàng hơn. Làm cố cuối cùng đổ vỡ bên gia đình chồng, còn lúc đó gia đình mình biết họ ở đâu???
Trong lúc tôi vào nhà tắm, chị dâu tưởng tôi đã ra khỏi nhà, chị nói chồng: “Cô út sống một mình như vậy cũng nên lập di chúc, lỡ đâu…”.
Vì phút yếu lòng, anh làm vợ buồn và thất vọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh chưa từng muốn ly hôn.
Nghe chuyện của Lan, có người bảo Lan “dở hơi”, nhưng tôi rất hâm mộ cô ấy.
Chỉ vì ông bảo vệ nói “chưa từng thấy ai đưa nhau ra tòa mà đi chung xe”, chồng tôi đã quyết định hủy cuộc ly hôn.
Sống vì để “sống”, chứ không phải sống vì để cầm níu hay dằng dặc cầu cạnh một sự tha thứ.
Một bức ảnh đăng lên chỉ thể hiện cảm xúc ngay lúc đó. Vậy thì cớ sao phải nghĩ quá nhiều?
Đứa con trong bụng ngày một lớn, nhìn mẹ hao gầy chống chọi với dị nghị xung quanh, Hiên càng hối lỗi vì đã dại dột và ích kỷ.
Cuộc đời con người dài và khó lường tựa cánh diều, hẳn đứt dây một vài lần có gì là lạ...
Lệ thuộc càng nhiều, bất kể là điều gì, như làm một bộ móng, nối lông mi, đến tiền bạc tình cảm, phải chăng càng dẫn đến nhiều hệ lụy nghiêm trọng?
Nhìn những cô gái đôi mươi mơn mởn cười nói bên mâm cơm, chị chỉ biết chạy vào nhà tắm mà khóc.
Nếu đặt BDSM gọn trong khung vợ chồng thì vẻ “bệnh hoạn” của nó nhạt đi rất nhiều, có khi bằng 0.
Ông bà ngoại và cô em vợ mặc nhiên cho rằng tôi phải có trách nhiệm nuôi dạy đứa trẻ kia. Quanh tôi cũng bắt đầu có lời ong tiếng ve.
Chẳng người giúp việc nào ở với mẹ được lâu. Rốt cục mẹ cứ lầm lũi với bao việc trong nhà.
Anh luẩn quẩn trong mặc cảm tội lỗi đã làm tan vỡ hôn nhân, rồi tự vơ vào mình trách nhiệm với cảm xúc của vợ cũ.
Bạn đồng nghiệp thông báo chồng chị vừa nhận được tiền hoa hồng môi giới nhà đất. Cô ấy rỉ tai, bảo chị ráng “moi” cho hết, cất mà nuôi con.
Dì không già tới mức cả ngày ngồi im như tượng trước tivi, nhưng hễ ló mặt ra tiệm là con dâu và con trai càu nhàu: “Má ra đây làm chi!”…
Thực ra số tiền chúng tôi phải đóng góp để xây nhà cho em trai không bao nhiêu so với trị giá căn nhà và mảnh đất cha mẹ cho chúng tôi.
Bạn bè trách Thúy dại, Thúy dễ tính, không trừng phạt kẻ ngoại tình. Thúy nghe và ậm ừ cho qua. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.