Tôi thích được hít hà mùi trầm hương bay. Tôi thích nghe tiếng ông sột soạt lật sách, nghe tiếng ông bà rủ rỉ đủ thứ chuyện xưa.
Gặp chị bây giờ, không ai nhận ra chị đã từng là người đàn bà trầm cảm sau ly hôn.
Tôi đã gần 80, sức khỏe đã yếu, tôi xin nghỉ dạy. Bạn bè đùa bảo tôi “đi làm… lậu” lâu quá rồi, nhưng tôi vẫn viết khi các báo đặt bài.
Những bữa ăn đơn giản nhưng nhờ thân tâm bình an nên ai cũng thấy ngon và chị càng cảm thấy biết ơn cuộc đời.
Thực tế, buông bỏ cho phép chúng ta sang trang để đi đến một chương mới tươi sáng trong câu chuyện của mình.
“Tôi học, làm xuyên thời gian, không có ngày nghỉ. Tuy nhiên, tôi vẫn tranh thủ chơi với con, cùng nấu ăn, cùng chạy quanh bờ hồ, đọc truyện trước khi ngủ…"
Vợ tôi nói, giáo viên THPT được sống với thanh xuân vui vẻ của nhiều thế hệ học trò. Đấy là một vinh dự.
Làm mẹ nhiều vất vả. Làm cô giáo cũng lắm nhọc nhằn. Để mặc vừa một lúc hai chiếc áo, các cô giáo có quá nhiều áp lực!
Chẳng phải chờ đến ngày Quốc tế đàn ông 19/11 chúng tôi mới nhận ra: đàn ông đang ngày càng... yếu thế.
Được làm giáo viên là ước mơ của phần lớn những đứa trẻ. Tôi cũng từng có ước mơ ấy, nhưng đã không thể thực hiện được.
“Ở bên mẹ chúng con luôn cảm nhận an toàn”. Mỗi khi mệt mỏi, chị Lê Thị Kim Trâm lại dựa vào lời nói của các con để lên tinh thần.
Nông dân miền Trung mùa mưa thường rảnh, nhưng riêng mẹ tôi không rảnh. Mùa nào việc nấy, khái niệm nghỉ ngơi với mẹ giống hệt "đồ xa xỉ".
Một ngày đẹp trời, mẹ thông báo về dự định ghi danh học khiêu vũ. Sợ con trêu, mẹ phân bua: “Kệ, đi học cho có vận động, cơ thể dẻo dai..."
Đối với trẻ nhỏ, để vượt qua những bình phẩm, trêu ghẹo vô tình, trẻ cần một “chuyên gia” lâu dài, đó chính là cha mẹ.
Quà cho thầy cô giáo, có hay không có, lớn hay nhỏ, có giá trị vật chất hay chỉ là tinh thần?
Mẹ tôi vung gậy chỉ thẳng vào bà kia thét lớn: “Có thôi đi không? Tôi sẽ lên cơ quan cô để báo cáo”. Bà kia im bặt, không cãi một lời.
Đôi mắt của chị Nguyệt bây giờ không còn trĩu nặng như xưa. Chị bảo bé Xíu chính là “người thầy” của chị.
Người ta thường nói ai bước sang tuổi về hưu coi như là nhàn rỗi đến hết đời. Nhưng với ba tôi, 60 tuổi là lúc bắt đầu một cuộc sống mới.
Phải thừa nhận rằng, phụ nữ làm nội trợ có vẻ khéo hơn đàn ông. Nhưng đàn bà sinh ra đâu phải chỉ để làm việc nhà?
“Khi già sẽ thoải mái yêu đương không sợ bố mẹ ngăn cản”; “Già không phải đi làm nên không bị sếp la”...
Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu thay đổi theo hướng thẳng thắn và chân thành.
Những câu chuyện làm nên tâm hồn Mơ Nông bay bổng, khí chất Mơ Nông mạnh mẽ, tình yêu Mơ Nông sâu nặng với đất đai sông núi quê nhà.
Để hiểu về khủng hoảng tuổi trung niên, chúng ta hãy trò chuyện với bác sĩ Nguyễn Văn Ca - Trưởng khoa Tâm lý - Tâm thần, Bệnh viện Quân y 175.
Khi ra đời, Thủy không có đôi chân. Thủy di chuyển bằng đầu gối từng bước một...
Nửa sau tuổi 40 là một khoảng thời gian đáng sợ. Những tiềm năng phía trước bạn thu hẹp lại; những thất vọng và thất bại xếp chồng lên nhau.