PN - Đôi khi chỉ cần vài câu hù dọa đơn giản, một tổ chức tội phạm trong thế giới ảo có thể kiếm được những món tiền đáng kể hoặc gây ra những cái chết thương tâm cho những người yếu bóng vía tham gia các mạng xã hội.
PN - Theo lời ông nội kể thì bà nội vốn người thị trấn, quen ăn trắng mặt trơn. Chẳng biết duyên số thế nào mà bà lại ưng ông, nông dân chân lấm tay bùn.
PN - Ở nhà, tôi hay dặn các con sử dụng nước phải tiết kiệm; khi đánh răng hoặc tắm không nên múc nhiều nước quá; lúc nào cũng phải xả đầy xô nước trong nhà tắm để khi cúp nước vẫn còn một xô dự phòng trong trường hợp khẩn cấp… Nhưng trẻ con mà, không phải lúc nào cũng ghi nhớ và thực hiện đủ.
PN - Vậy là từ ngày mai, con sẽ về ở với bố và gia đình bên nội, căn nhà đơn sơ này chỉ còn một mình mẹ. Mẹ cũng chưa biết phải làm gì để vượt qua nỗi nhớ và sự trống vắng khi không có con bên cạnh. Chỉ mới nghĩ đến cảnh xa con, mẹ đã thấy quặn lòng.
PNO - Tôi đến chị xin việc theo giới thiệu của người bạn. Thời nay mấy ai thuê gia sư dạy văn, nên tôi mừng như bắt được vàng, dù bạn tôi đe: chưa chắc đậu được đâu, nghe nói chị ấy gặp cả chục người rồi mà vẫn chưa chọn được. Sao lại khó vậy ta? Tôi thắc mắc thầm.
PN - Nhờ đồng nghiệp hướng dẫn, mẹ vào được Facebook của con gái (14 tuổi). Đọc những dòng tâm sự của con, mắt mẹ cảm thấy cay cay...
PN - Tyler Clementi là một chàng trai thông minh, có óc sáng tạo, có lòng nhân hậu, tính tình lại cởi mở nên gia đình và bạn bè đều quý mến. Đam mê âm nhạc, Tyler học đàn violon khi mới tám tuổi và sớm trở thành một nghệ sĩ, từng trình diễn ở các buổi hòa nhạc danh tiếng. Thế nhưng, Tyler Clementi đã nhảy từ cầu George Washington xuống sông Hudson tự kết liễu đời mình ở tuổi 18. Đó là vào ngày 22/9/2010.
PN - Từng dùng bánh tráng của nhiều địa phương, nhưng theo cảm nhận của tôi, chỉ có bánh tráng Đại Lộc quê tôi là ngon nhất.
PN - Ốc học ở trường gần chỗ làm của cha. Sáng nào hai cha con cũng cùng nhau... vượt qua sở thích ngủ nướng. Mới đưa con đi học được vài tháng mà cha đã than: “Biết vậy đăng ký cho con học trường gần nhà cho khỏe, đỡ mất thời gian”.
PN - Năm tôi bốn tuổi, ba theo người phụ nữ khác, mẹ dắt tôi về ngoại. Ông bà ngoại đã già, nhà chỉ có cậu Tư là trụ cột. Mợ Tư mất đã mấy năm, để lại cho cậu hai đứa con. Bốn miệng ăn đều trông vào một tay cậu, giờ thêm tôi và mẹ, nhà đã nghèo càng nghèo thêm.
PN - Bây giờ, nói với con trẻ rằng internet thật nguy hiểm, cảnh báo chúng rằng hãy tránh xa mạng xã hội như tránh một khu rừng đầy cạm bẫy, có vẻ không ổn. Bởi, nếu nói như thế, chính người lớn dường như cũng đang thể hiện sự bảo thủ của mình. Như mẹ tôi ở nhà, thấy cháu gái cầm điện thoại chơi game, nghe cứ nhịp nhàng ình ình xoẹt xoẹt; rồi thấy cháu năm bảy ngày thay một vỏ mới cho điện thoại, thì phát hãi, nhìn cái điện thoại như nhìn một sinh vật biết đổi màu, biết kêu la. Nói thế nào thì nói, bà chẳng bao giờ đụng vào “cái của ghê người” ấy.
PNO - Hôm qua thằng Út bệnh. Em ngán ngẩm la nó, sao thanh niên trai tráng mà hay bệnh vậy. La là la vậy, nhưng giọng em cũng nhẹ nhàng thôi chị à, nghe giống bà mẹ đang mắng yêu con nhiều hơn. Rồi em đi mua phở vì chẳng có thời gian nấu cháo. Em ngồi nhìn Út sì sụp húp, mồ hôi vã ra, nhẹ nhõm, và bỗng suy nghĩ, nếu lúc này có chị, chị sẽ nói hay làm gì, để em còn bắt chước.
PNO - Từ ngày anh nó cưới được chị dâu người thành phố, tính tình anh thay đổi hẳn. Anh ít về quê hơn vì ở rể nhà vợ. Mỗi lần về nhà, anh biếu ba mẹ vài trăm ngàn nhưng tỏ ra đầy uy quyền, quát người này nạt người kia.
PNCN - Là cậu con trai 16 tuổi, nhưng vẻ ngoài của tôi như một cô con gái: da trắng, môi hồng, mắt đen láy. Trong lớp, nhiều đứa bạn kêu tôi là “bóng”!
PNCN - Cháu sinh năm 1995, ước mơ của cháu là trở thành quân nhân. Cháu đang luyện thi để năm sau thi vào ĐH quân sự. Nhưng dương vật cháu hơi bị lệch (khoảng 20o) và tinh hoàn bị giãn tĩnh mạch (theo cháu đọc được trên sách vở thì khoảng độ 1- độ 2).
PNCN - Vừa đi làm về, con vào bếp mở lồng bàn. Thấy mâm cơm chỉ có đĩa cá kho và tô canh, con dằn dỗi: “Con đi làm cực khổ, mẹ cho con ăn vầy sao mà nuốt vô”. Biết con đang bực, mẹ không nỡ giận, lẳng lặng đi hâm nóng thức ăn cho con.
PNCN - Anh hai Phan Chí Bảo tròn 12 tuổi mẹ mới sinh út Phan Tùng Lâm. Hai anh em đều tuổi rồng, cách nhau một giáp (anh sinh năm 2000, em sinh năm 2012).
PN - Chỉ vì một lời bình trêu chọc trên trang Facebook chính thức của Văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Latah, bang Idaho, một thanh niên 19 tuổi đã tự tử bằng súng vì cảm thấy bị lăng nhục công khai. Cơ quan điều tra cho rằng cảnh sát trưởng không có lỗi nhưng gia đình nạn nhân bảo cảnh sát đã “lạm dụng quyền hạn”.
PN - Mẹ tự hào khi con ngoan hiền, học giỏi. Trong lúc mẹ hoàn toàn yên tâm về con thì ba thường trách mẹ không biết dạy nữ công gia chánh cho con.
PN - Quê tôi dân cư thưa thớt, chợ búa thì xa lắc xa lơ. Bởi thế, rất ít khi bà con rời lũy tre làng, lên huyện mua sắm. Trong những sự kiện “trọng đại” được dân làng nhắc đến không hề có ngày 20/10.
PN - Từ nhỏ, tôi luôn láu táu, hấp tấp. Vì tính đó mà tôi gây ra không ít chuyện làm bố mẹ buồn lòng.
PNO - Theo dõi nội dung giao lưu “Đồng tính và những rào cản" trên PNO, tôi thật sự cảm phục họ - những người trót vướng vào sự sắp đặt trớ trêu của tạo hoá. Cảm phục vì sự mạnh mẽ, can đảm khi họ phải luôn đối đầu với cuộc sống đầy thị phi để bảo vệ lối sống của mình - những tính cách mà người-bình-thường như chúng ta không phải ai cũng có được.
PN - Có quá nhiều vụ tự tử liên quan đến những lời khủng bố tinh thần phát tán tự do trên mạng Facebook. Nhà mạng này chịu trách nhiệm tới đâu?
PN - Mẹ về quê khi cu Bin vừa đầy tháng, dù trước đó, mẹ hứa sẽ chăm sóc cho cháu tròn ba tháng mười ngày. Nhìn ánh mắt con buồn, năn nỉ ở lại, mẹ thấy rối lòng. Mẹ cũng muốn chăm lo cho cháu cứng cáp thêm nhưng có những điều mẹ không biết chia sẻ cùng ai. Nói với con thì sợ vợ chồng lại xào xáo. Nhìn các con cãi vã, mẹ nỡ lòng nào…
PN - Suốt những năm tiểu học, con đều giữ được “chức” lớp trưởng. Mẹ luôn tự hào vì con gương mẫu, học tập tốt, chan hòa với bạn bè.