Hạnh phúc, hay bất hạnh, đều nằm trong tay chúng ta, hãy tạo trò chơi, ra luật chơi trong hôn nhân, và chơi một cách vui thú.
Trước ngày ngoại vào Sài Gòn, tôi gọi về nhờ nhỏ em nhắc nhở: “Nhớ dặn bà ngoại đeo khẩu trang, đến trạm dừng, không cần thiết thì đừng xuống xe”.
Tình yêu? Tiếng cười ư? Đối với Lan thật là món hàng xa xỉ.
Càng lớn, con cái càng khác biệt, đó là điều không thể tránh và đừng cố tránh.
Khi con gái đầu lấy chồng, nguyện vọng của ông và bà Tuynh được đôi trẻ đáp ứng, đó là ở chung với bố mẹ.
Liệu một lần nữa bị người ta lừa gạt thì mình còn nghị lực mà đứng lên không?
Ngày bạn chào đời mẹ là người hạnh phúc nhất, ôm bạn vào lòng miệng cười mà nước mắt lại tuôn rơi. Bạn đã cảm ơn mẹ bằng cách khóc thật to.
Má - lúc đó bụng đã vượt mặt, tóc mướt đẫm mồ hôi vì buôn bán suốt buổi, vội giật mạnh tô giấy, hất tung xuống vũng nước...
Suy cho cùng, nghĩ mình mạnh mẽ, hiện đại, quan trọng, mà lại không công nhận giá trị của người bạn đời, thì làm sao hạnh phúc?
Tình trường của đàn ông là chiến tích của những cuộc “chinh phục”, còn một lần lầm lỡ là phụ nữ suốt đời phải ân hận. Điều đó liệu có công bằng?
Chính nhan sắc cũng trở thành áp lực triền miên đối với phụ nữ sở hữu nó. Họ phải gồng mình chịu đựng, họ phải son phấn, phải ăn mặc chỉnh tề...
Cha tôi có tới sáu người phụ nữ nên luôn nhận mình là “kèo dưới”, nhưng rất tự tin, pha chút ngạo mạn: “Mấy ai được giàu có như tui”.
Đã nhiều buổi sáng tôi thấy anh dìu mẹ phơi nắng, nắm tay mẹ dắt tập đi từng bước một và ngồi massage cho mẹ dưới bóng cây.
Cái câu “con đang bận lắm, cúp nha” có lẽ tôi đã nói câu ấy với mẹ hàng trăm lần, dù nói xong lòng có chút ngại ngùng, day dứt.
Nếu không yêu thương những người đã in dấu mình lên từng ngón tay sợi tóc giọng nói giấc ngủ của con, liệu rồi con còn có thể yêu thương ai?
Những năm gần đây, trong công cuộc cách mạng giải phóng phụ nữ, “thiên chức làm mẹ” đang bị nhiều người phụ nữ “lấy danh cấp tiến” mà bóp méo nó đi.
Hai phụ nữ ly hôn chồng không phải vì “đùi gà” và “nước cam”. Những nguyên nhân sâu xa hơn ẩn chứa từ sự ích kỷ của người chồng.
Ngày chung cho tất cả những người phụ nữ, nhưng hạnh phúc của mỗi người lại mang một hình hài quá khác nhau.
Đừng để người ta nghĩ tới mình là cảm thấy áp lực, thấy tên mình hiện lên màn hình điện thoại là nghĩ: “Lại sắp kể lể than van gì đây?”.
Giữa tâm bão của dịch bệnh COVID-19, dường như “gia đình” lại bị tước đi sự an toàn vốn có, thay vào đó là những nỗi sợ, những chia ly.
Khi tách rời nhịp sống với cái gọi là khoảnh khắc cuối cùng, chúng ta thường có xu hướng bội bạc và lãng quên.
Nữ quyền là quyền “được là chính mình” với tư cách một phụ nữ, và quyền đó ngang hàng, bình đẳng với mọi quyền có thể có của con người nói chung.
Tôi thường ngồi im, nhìn ngắm bì thư và chữ viết của cháu thật lâu, rồi mới bắt đầu viết thư trả lời.
Chờ đến lúc sự trân quý người phụ nữ không còn bị thu hẹp trong một ngày của tháng ba, hẳn sẽ còn là một quãng đường dài.
Phụ nữ giờ đây được hướng dẫn để học cách giải phóng bản thân thông qua những hành động dám làm, dám sống, dám hưởng thụ...