Ừ, ở với má thì tha hồ ngủ nướng, ăn miếng to uống miếng lớn, nhồm nhoàm sao cũng được. Về nhà người ta phải giữ tứ, khép nép rụt rè...
Oanh choáng váng khi nghe tin chồng có người khác. Thấy Oanh chưa chịu tin, người bạn chở Oanh tới tận quán cà phê nơi cặp đôi đang hò hẹn.
Áo dài bao giờ cũng còn thêm chiếc nón lá. Thế mới đúng điệu. Phải rồi. Nhưng chiếc nón ấy, với người phụ nữ Việt Nam ở mỗi độ tuổi mỗi khác.
Một buổi sáng đầu tháng 12, cậu con trai nhỏ lên tiếng hỏi: “Mẹ ơi, năm nay nhà mình có chưng cây thông không mẹ?”.
Một hình ảnh đẹp về lòng hiếu thảo khiến nhiều người giật mình nhớ cha mẹ.
Rất nhiều bạn bè trong giới văn nghệ tò mò về màn sương bí ẩn về bóng hồng phía sau nhà phê bình Ngô Thảo. Bà là ai?
Tôi cảm thấy cuộc đời chẳng có gì đáng sợ. Giặc giã, nợ nần, đau ốm… tất tật đã trải qua. Vậy mà từ khi có vợ, tôi đã biết sợ.
Xe than bò chậm chạp như con rùa hết hơi. Đến giữa dốc, chiếc xe như muốn ngừng hẳn. Mọi người sợ xanh mặt. Xe mà tuột dốc là... chết cả đám.
“Mọi chuyện xảy ra đều tốt”. Đó là câu thần chú của tôi cho mọi thứ xảy ra trong đời.
Gạc-măng-rê như một biểu tượng của ký ức, để khi nhớ về lại thấy lòng mình được một lần băng qua cánh đồng tuổi nhỏ...
Mất việc ở tuổi trung niên là vết thương. Nó cũng tương tự như nỗi đau mất người thân - sốc, mất niềm tin, giận dữ và mất mát.
Ngày ngày đi làm chồng đưa đón bằng xe hơi nhìn ngon lành lắm mà trong ví tôi chẳng có tiền, cảm giác rất khó chịu.
Theo các khảo sát, nghiên cứu, Nhật Bản đang là đất nước có dân số già nhanh nhất, tỷ lệ sinh giảm và số lượng người độc thân ngày càng tăng.
Nhiều cha mẹ tự nhận “thấp cổ bé họng”. Chỉ cần nhà trường dọa sẽ xử lý con của họ là họ xoắn xít cả lên. Sợ hãi. Rúm ró.
Năm 1985, lúc ba má tôi chưa cưới nhau, cậu Tám đã mua cho má chiếc máy may để may đồ cho ngoại, và sau này có con thì may cho con.
Người ta quen gán “deadline” cho mọi giao ước trên đời, trừ việc yêu thương...
Nhìn vạt cỏ may xuôi theo gió, tôi chợt muốn một lần thả chân trần lội ngang đám cỏ, cho trăm ngàn “chiếc kim khâu” tự do găm lút ống quần…
Người đàn bà tỉnh lẻ mà tôi đang nhắc đến là Nguyễn Bích Thủy (biệt danh Môi Đỏ), sống gần một khu chợ nghèo thuộc thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định.
Tháng 12, tháng của hy vọng và bình an, không còn nỗi lo lắng vì dịch hay lũ lụt để mọi thứ được hồi sinh, phố xá lại rực rỡ sắc màu.
Tức giận, không kiểm soát được cảm xúc của mình dẫn đến la mắng, đánh con là điều mà bất kỳ cha mẹ nào cũng có thể mắc phải.
6 năm ròng rã trôi qua, cậu con trai cưng vẫn biền biệt. Bà Bé ôm chiếc mền rách chất chứa kỷ niệm, lặn lội hàng ngàn cây số đi tìm con.
3 đứa trẻ đạp xe từ Cà Mau lên Sài Gòn, đứa trẻ khác từ Sơn La đạp xe xuống Hà Nội… Chúng chung một điểm: nhớ mẹ thì đi tìm mẹ.
Hình ảnh chồng và con chơi cùng nhau là hình ảnh đẹp nhất về chồng, trong lòng tôi.
Có lần mẹ chị bảo: “Thằng chồng của con chẳng ý tứ gì cả, nói xấu con với họ hàng ngay trước mặt mẹ"...
Luật pháp cấm kết hôn đối với những người họ hàng trong phạm vi ba đời, nhưng trong trường hợp cụ thể, cũng “rối não” với phép tính chỉ ba dòng ấy.