PNO - Má nằm viện 3 tháng, Út bán bầy heo, bán cả vàng cưới cũng chẳng thấm vào đâu. Anh Hai than làm gì có tiền, vợ anh quản kỹ lắm.
Chia sẻ bài viết: |
Lệ Tuyết 24-12-2022 14:50:50
Thời đại này là một thời đại mà người ta chỉ biết yêu bản thân, ích kỷ vô ơn, bất hiếu, thiếu tình thương tự nhiên, thiếu tự chủ, cao ngạo, phạm thượng..v..v..
Hãy tránh xa những kẻ như thế.
Đăng Ngọc Thắng 24-12-2022 08:35:00
Không sao, cái số nó vậy rồi, cứ sống thôi, đọc thấy buồn quá, tôi tin rồi đến lúc người anh sẽ thấm được cái tình nghĩa anh em,dẫu có muộn, nhưng sẽ càng hạnh phúc và rất đẹp
Trần Ngọc Tiến 21-12-2022 06:13:29
Để có anh Hai như vậy cũng có phần không ít của ba mẹ và út đã tạo ra một người con chỉ biết hưởng thụ và tính toán mưu lợi. Học lễ và học văn phải đi đôi với nhau. Xã hội bây giờ chỉ chú trọng học vấn mà quên đi lễ nghĩa tình cảm cuối cùng chỉ tạo ra một kẻ tài giỏi vô tâm tham lam làm hại xã hội mà thôi
Vandungnguyen 20-12-2022 16:03:01
Không phải anh tuyệt tình , mà bản chất của anh là núp sau váy phụ nữ quen rồi . Lúc nhỏ thì dựa dẫm vào mẹ , em , khi có gia đình thì dựa dẫm vào gia đình vợ đúng tác phong chó núp gầm chạn . Cái ngữ này thì gọi anh làm gì .
Tây Băc 20-12-2022 12:08:11
Trên đời này cũng nhiều mà, nhưng mà tại út nặng tình quá, mong cho gia đình nhỏ của út được bình yên !!!
Tringuyen 20-12-2022 10:16:55
Ráng lên Út ơi, rồi ông trời cũng sẽ quả báo nó. Thôi đã nghèo bao nhiêu năm rồi nghèo thêm cũng không sao,thật thà thường thua thiệt
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.
Mấy năm nay rồi, chị cũng chẳng còn lạ lùng gì tính nết, thói quen ứng xử đầy hờ hững, lãnh đạm của cô con gái.
“Thị phạm” cho người phối ngẫu nhằm đổi không khí phòng the. Nhưng tất nhiên luôn có học trò kém điểm thực hành trên giường.
Ngân cảm thấy hình như mình đang vội vàng tiến quá gần mẹ chồng, trong khi bà chưa sẵn sàng tâm thế ấy.
Tổng cộng thời gian làm đồng nghiệp, yêu đương và góp gạo nấu cơm chung của anh chị đến nay đã hơn 10 năm.
Bước sang tuổi lục tuần, vợ chồng bà Hai vẫn lo ngày, nghĩ đêm về cậu con trai duy nhất.