PNO - Trong hoàn cảnh khó khăn chúng tôi tìm cho mình niềm vui, hạnh phúc từ những điều bình thường, giản dị. Chúng tôi có niềm vui trong công việc, tình yêu thương, sự quan tâm chia sẻ lẫn nhau giữa các thành viên trong gia đình, niềm vui khi giúp đỡ người khác.
Tôi là người lao động nghèo sống ở một khu nhà trọ. Vợ chồng tôi làm nghề may gia công, may công đoạn cho một tổ nhận hàng gia công khác.
Việc may gia công không kiếm được bao nhiêu, lại còn phải qua trung gian nên số tiền nhận được càng "teo tóp".
Dù hết sức cố gắng, chúng tôi vẫn không thể thoát khỏi cái khó. Cuộc sống luôn đầy áp lực, đầu tắt mặt tối, vợ chồng làm việc suốt ngày mà không thể "thoát nghèo".
Chúng tôi làm việc vất vả cả ngày vẫn không thể "thoát nghèo"- Ảnh minh họa |
Không có nhà, chúng tôi phải ở phòng trọ, chồng tôi mang nhiều bệnh và không có thu nhập ổn định, con gái sắp vào cấp III (cháu đang chờ thi tuyển vào lớp 10). Những điều này khiến không ít người nghĩ gia đình tôi sẽ phát sinh nhiều vấn đề, như thường xuyên gây gổ, bất hòa, chán nản, vợ hoặc chồng sa ngã, đổ đốn, con cái hư hỏng, bỏ học...
Tôi đã chứng kiến quanh mình nhiều gia đình luôn xung đột, gây gổ, người thân xem nhau như kẻ thù... bởi quá nhiều áp lực đến từ những căng thẳng, buồn phiền, do hoàn cảnh ngặt nghèo. Gia đình tôi cũng nghèo, cũng gặp vô vàn khó khăn, nhưng may mắn đã tránh được tình trạng đó.
Để cải thiện cuộc sống, để gia đình êm ấm thuận hòa, vợ chồng chúng tôi luôn nỗ lực phấn đấu, làm hết sức mình những gì mình có thể. Chúng tôi cũng không vì lý do mình chưa bằng bạn bè và những người xung quanh mà buồn lòng. Trái lại, luôn vui vẻ chấp nhận và trân trọng thành quả lao động của mình.
Tôi nghĩ gia đình hòa thuận, vợ chồng con cái đồng sức đồng lòng, biết thương yêu và quan tâm lo lắng cho nhau là hạnh phúc.
Chúng tôi còn làm việc được, còn có mái ấm gia đình, có con ngoan ngoãn, có thời gian dành cho nhau, có thời gian chăm sóc mẹ già (chúng tôi sống gần bên mẹ), đó là niềm vui, là hạnh phúc.
Vợ chồng tôi đều chung suy nghĩ, việc nhà là việc chung, các thành viên trong gia đình đều phải chung tay làm, không phân chia việc này là việc của đàn ông, việc kia là việc của phụ nữ. Do đó hai vợ chồng cùng chia sẻ việc kiếm tiền và nuôi dạy con cái.
Chúng tôi không quan tâm đến những lời gièm pha, những lời nói ra nói vào của bạn bè, hàng xóm, vì nghĩ rằng những thành viên trong gia đình mới là nhân tố quyết định hạnh phúc gia đình mình.
Chúng tôi hiểu rõ chuyện nhà mình và biết mình cần làm điều gì nhất (dĩ nhiên chúng tôi cũng lắng nghe ý kiến người khác, nhưng chỉ tiếp nhận khi điều đó đúng, có giá trị tích cực đối với mình).
Tôi nghĩ không hẳn toại nguyện những mong muốn của mình là hạnh phúc, vì đây đó vẫn có người không hạnh phúc dù đã đạt được ước mơ.
Và tôi nghĩ, nếu con người chỉ hạnh phúc khi thỏa mãn mong muốn, thì có lẽ hạnh phúc là một thứ rất xa xỉ, phải mất rất nhiều thời gian mới đạt được, cũng có những mong muốn, khát vọng không bao giờ đạt được. Hơn nữa, nhu cầu và mong muốn của con người là vô hạn.
Trong hoàn cảnh khó khăn, chúng tôi tìm niềm vui, hạnh phúc từ những điều bình thường, giản dị. Đó là niềm vui trong công việc, tình yêu thương, sự quan tâm chia sẻ lẫn nhau giữa các thành viên trong gia đình, niềm vui khi giúp đỡ người khác.
Chúng tôi trân trọng những gì mình có mà không đòi hỏi, so sánh hay cạnh tranh với người khác.
Chúng tôi luôn nghĩ mình nỗ lực phấn đấu để vượt qua khó khăn, để cải thiện đời sống, xây dựng gia đình, góp phần xây dựng xã hội, chứ không phải để được bằng hoặc hơn người, không "đứng núi này trông núi nọ".
Chúng tôi vất vả về kinh tế nhưng vẫn hạnh phúc theo cách của mình - Ảnh minh họa |
Cuộc sống muôn màu, mỗi người có trình độ nhận thức và tâm lý tình cảm cũng khác, sinh ra và lớn lên trong gia đình, môi trường giáo dục, hoàn cảnh sống cũng khác, vì thế không có khuôn mẫu chung cho tất cả mọi người.
Theo tôi, sức khỏe, tài chính, giáo dục, ý thức đạo đức, tình yêu thương và tinh thần trách nhiệm, thời gian dành cho gia đình, kinh nghiệm hiểu biết... đều là những viên gạch cần thiết để xây dựng ngôi nhà hạnh phúc.
Tuy nhiên ít ai có thể hội đủ các điều kiện đó, vì thế, sẽ không nhiều người có hạnh phúc viên mãn, và chúng ta phải chấp nhận những khiếm khuyết, bất toàn, và cần suy nghĩ tích cực để gia đình hạnh phúc và tràn đầy niềm vui.
Phạm Minh Quyên
(Gò Vấp, TPHCM)
Dưới mái nhà của bạn, hạnh phúc được xây bằng gì?
Hãy chia sẻ quan điểm, ý kiến, câu chuyện của bạn cùng Phụ Nữ Online về địa chỉ email: online@baophunu.org.vn. Bài viết được đăng tải sẽ nhận nhuận bút của toà soạn theo quy định.
Dự thảo Tiêu chí gia đình hạnh phúc của TPHCM 1. Tiêu chí về ứng xử trong gia đình - Các thành viên trong gia đình thực hiện nguyên tắc: Tôn trọng - Bình đẳng - Yêu thương - Chia sẻ - Gương mẫu. - Các mối quan hệ ứng xử trong gia đình được đảm bảo: + Ứng xử vợ chồng: Nghĩa tình, yêu thương; + Ứng xử của cha mẹ với con, ông bà với cháu: Gương mẫu, yêu thương; + Ứng xử của con với cha mẹ, cháu với ông bà: Hiếu thảo, lễ phép; + Ứng xử của anh, chị, em: Hòa thuận, chia sẻ. 2. Tiêu chí về điều kiện vật chất - Các thành viên trong gia đình có việc làm. - Gia đình có thu nhập ổn định và đảm bảo cuộc sống. - Có nơi ở/nhà ở đủ đáp ứng nhu cầu; Có các tiện nghi sinh hoạt đầy đủ. 3. Tiêu chí về điều kiện tinh thần - Các thành viên trong gia đình thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau, đảm bảo quyền tự do, bình đẳng giữa các thành viên. - Quyền tự do tín ngưỡng được tôn trọng; - Gia đình được sum vầy, đoàn tụ; - Các thành viên trong gia đình yêu thương, đùm bọc lẫn nhau; - Có điều kiện để tham gia các không gian công cộng dành cho việc vui chơi giải trí; - Quan hệ họ hàng, nội ngoại tốt; quan hệ láng giềng và cộng đồng tốt; quan hệ bạn bè, đồng nghiệp tốt. 4. Tiêu chí về giáo dục - Các thành viên trong độ tuổi đi học được đến trường. - Gia đình luôn đề cao việc học hành, nâng cao hiểu biết bản thân. 5. Tiêu chí về y tế và chăm sóc sức khỏe - Các thành viên trong gia đình tham gia bảo hiểm y tế và được chăm sóc sức khỏe. - Được khám sức khỏe định kỳ và được điều trị khi bệnh. - Mỗi cặp vợ chồng có đủ hai con. - Các thành viên tham gia rèn luyện thể dục, thể thao. - Trẻ vị thành niên, thanh niên, công nhân, cặp đôi tiền hôn nhân tiếp cận thông tin, trang bị kiến thức về tiền hôn nhân, giới tính, tình dục, sức khỏe sinh sản, bình đẳng giới trong gia đình. |
Chia sẻ bài viết: |
Có người đã hơn 70, có người trẻ hơn, các chị quan niệm: Hãy trong trẻo như ánh bình minh ngày mới, hãy vui chơi khi còn có thể.
Câu chuyện “cảnh báo giả” nhưng cũng đã cho An bài học: nếu cô không thay đổi góc nhìn, có ngày sẽ mất Dũng.
Đã có nhiều gia đình, anh em không còn hòa thuận sau khi ba mẹ chết đi, chỉ vì sự thiếu công bằng trong việc để lại tài sản.
Bây giờ, phải bỏ tiền ra mua, nhưng nào có mua được niềm hạnh phúc nhỏ bé một thời.
Có những giai đoạn tưởng đứt gánh giữa đường, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn sánh bước bên mình.
Vai trò của người cha rất quan trọng trong việc làm bạn đồng hành cùng con trai.
Từ kinh nghiệm và lối sống của nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn, chúng ta học được rằng tuổi tác không phải là rào cản...
Vợ chồng tôi giao kèo "giận thế nào cũng không được thô lỗ, xưng hô thiếu tôn trọng nhau", tưởng đơn giản nhưng việc ấy không hề dễ...
Giờ thì ba đã hiểu, sinh ra 1 đứa con và nuôi dạy khó nhọc thế nào. Vậy mà ba đã cãi lời nội con, làm nội buồn lòng.
Nhiều căn nhà đóng cửa như thế khi có một bạn trẻ nào đó đậu đại học, cha mẹ tiếp sức cho con bằng cách rời nhà đi làm thêm.
Đàn ông vẫn bị xã hội đánh đồng rằng muốn thêm chứ đâu muốn bớt. Nhưng có ai thử hỏi ngược lại: “Đàn ông muốn bớt thì được à?”.
Dừa nhà ngoại nhiều vô kể, năm nào đến tết, mẹ cũng về hái mấy buồng, vừa dùng để kho thịt, vừa dùng làm mứt.
Âm nhạc trị liệu là sự kết hợp đa ngành giữa âm nhạc và y học trong trị liệu nhằm cải thiện sức khỏe và các chức năng của cơ thể.
Nghỉ việc hay ở lại? Làm sao để phát triển sự nghiệp? Làm cách nào để tìm thấy công việc đúng với đam mê?…
Nhìn mấy chú công nhân đang xúc cát, trộn hồ xây nhà, tôi bỗng chạnh lòng nhớ về ba. Ngày xưa, ba cũng xúc cát đi bán, nuôi chị em tôi.
Gia đình bạn có ý mời cháu qua nhà chơi nhưng thực chất là ra mắt họ hàng. Cháu có nên đồng ý?
Hầu hết các bình luận của chị em đều nói thủ phạm chính là người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó: anh chồng.
“Anh mua gì về nhé”, một câu hỏi bình thường nhưng thể hiện sự quan tâm kèm chút hối lỗi đã không về cùng ăn bữa cơm tối.