PNO - Vợ tôi muốn nhận một đứa con nuôi nhưng tôi lưỡng lự, bởi chúng tôi không còn trẻ cho việc chăm sóc một đứa trẻ mới chào đời...
Chia sẻ bài viết: |
Như Hường 08-05-2020 22:38:39
Vâng, 50 tuổi mới bắt đầu làm mẹ sẽ rất vất vả vì nuôi con không hề đơn giản , khi chúng ta còn trẻ chúng ta còn sức khỏe, mọi khó khăn sẽ dễ vượt qua. Đến tuổi này thì sức lực đâu còn nhiều . Rất mong anh thuyết phục chị suy nghĩ lại. Con cái là phước phần, con mình rứt ruột đẻ ra còn chưa chăc đã nhờ huống chi con nuôi.
Tú 05-05-2020 16:32:50
Anh tìm 1 bài viết của tác giả Lê Đỗ Quỳnh Hương trong quyển sách Yên nói về vấn đề hiếm muộn và con cái. Đại ý là con cái đến với mình là duyên, không có thì cũng không nên cưỡng cầu. Anh không muốn thì nên tìm cách thuyết phục chị, chứ nuôi 1 đứa con để nó trưởng thành là muôn vàn khó khăn. Còn con có nuôi lại mình không là 1 chuyện khác, tuỳ vào phúc phận của mỗi người. Anh chị có tuổi rồi thì dành tiền để đi chơi, đi chùa, đi làm từ thiện, đừng nghĩ đến việc nuôi dưỡng 1 em bé nữa. Chúc anh vui khoẻ.
"Tưởng Hùng lấy vợ thì nên người, ai dè vẫn ham chơi. Tại vợ nó dở, không quản được chồng", câu nói của mẹ chồng khiến Vân suy sụp.
Trên giường, các ông các anh có chứng xuất tinh sớm thì các cô các bà có cực khoái sớm.
38 năm chịu đựng chồng cờ bạc, ngoại tình, bạo hành với lý do "hy sinh vì con".. Người mẹ không ngờ đó chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời bà.
Không thiếu những lần cuộc đời kéo mình xuống hố sâu, nhưng mỗi người sẽ tự biết cách đưa mình lên để tìm lại thế cân bằng trước khi bước tiếp.
Canh cánh âu lo, chăm sóc ba mẹ bệnh, rồi tiễn họ đi mãi mãi, có phải tuổi trung niên là tuổi ít niềm vui nhất?
Đã từng bán vàng cho chồng đầu tư, giờ đây chỉ còn mấy món làm kỷ niệm, Hà không muốn mất đi.
Mẹ thèm ăn cơm với khô mắm đậm đà, uống nước chè xanh đậm đặc, ăn bánh ngọt... nhưng em gái tôi bắt kiêng khem hết.
Giữa guồng quay tất bật của phố thị, một số gia đình băn khoăn với quyết định nên tiếp tục gắn bó với thành phố hay tìm đường về quê.
Nghe tới bệnh viện, 10 người thì hết 9 người ngán ngẩm, chẳng mong có ngày phải bước chân vô. Cha tôi ắt hẳn là người thứ mười, ông thích nhập viện.
Ở tuổi 65, cô Liên có con nhưng vẫn chọn sống một mình từ khi chồng cô qua đời.
Một cuộc hôn nhân đã mục nát, chỉ còn lại sự đau khổ và nước mắt, có nên được giữ lại?
Anh không chỉ làm khổ tôi mà còn làm khổ cả ba mẹ tôi, cả đứa con mà tôi cứ ngỡ sẽ là sợi dây kết nối hạnh phúc.
Tôi cứ mắt nhắm mắt mở mà sống nên lại thấy thoải mái, không còn để ý đến sự bừa bộn của mẹ chồng nữa.
Mỗi khi gặp mâu thuẫn gia đình, không ít người chọn cách gõ vài dòng tâm sự lên mạng. Điều họ thường nhận về là những lời kêu gọi buông tay.
Một cái nắm tay, một lời xin lỗi hay một cuộc trò chuyện chân thành có thể chữa lành những vết rạn, đưa con thuyền gia đình về bến bình yên.
Cùng với xe đạp điện, tôi mua thêm đồng hồ thông minh có định vị để kiểm soát lịch trình của con cũng như liên lạc khi cần.
Nếu phải chọn một điều khiến tôi mệt mỏi nhất trong suốt thời gian làm dâu, thì đó chính là nếp sống của mẹ chồng.
“Mẹ thấy sống như vậy rất yên ổn. Tụi con cũng nên để mẹ yên đi”, câu kết của mẹ khiến chị em tôi bần thần ngó nhau.