Tình thương của nội

23/09/2014 - 20:40

PNO - PN - Ông nội tôi có chín người con, cô Hai chẳng may mất sớm. Dù đã hơn 25 năm trôi qua nhưng nỗi đau mất con vẫn canh cánh trong lòng nội. Thỉnh thoảng ông chống gậy ra vườn, mắt đau đáu nhìn về nơi có nấm mồ của cô.

edf40wrjww2tblPage:Content

Mỗi lần nhìn ông ngồi thẫn thờ, ai cũng biết ông nhớ cô Hai. Bà nội tôi kể, ông bà nội cưới nhau lâu lắm mới sinh được cô. Ngày cô Hai chào đời, ông chạy khắp xóm khoe con. Rồi một bầy con sau ra đời, ông nội cũng vui lắm, nhưng vẫn không bằng niềm vui có được đứa con đầu đời sau bao nhiêu năm mòn mỏi đợi mong. Những năm 1960, miền Nam chiến tranh tàn phá dữ dội, ông bà nội phải ôm con chạy từ vùng này qua vùng khác lánh nạn. Cô Hai ham học, thương cô, dù khổ dù đói ông nội vẫn quyết tâm lo cho con cái chữ.

Sau hòa bình, chín người con của nội đều học hành đỗ đạt. Các em lần lượt có vợ, có chồng chỉ cô Hai vẫn sống một mình, ngày đi dạy, đêm về hủ hỉ với ông bà nội. Năm đó, ngày Tết cận kề, cô ngồi may quần áo cho bầy cháu. Chợt cô kêu đau đầu. Ông nội chèo xuồng đưa cô lên bệnh viện, chưa kịp đến nơi thì cô đã ra đi vĩnh viễn. Nỗi đau quá đột ngột khiến nội tôi già hẳn.

Nội dặn dò các con các cháu phải luôn nhớ và dành thời gian về nhà ngày giỗ cô. Nội bảo cô không chồng, không con mà con cháu lại không quan tâm nữa thì sẽ cô đơn lắm. Vì vậy, năm nào ngày giỗ của cô, con cháu của nội đều tập trung về đầy đủ nhất. Thỉnh thoảng có đứa không sắp xếp về được, lòng đầy ái ngại. Tết đó, nhân lúc con cháu tề tựu, nội từ tốn bảo “tụi con ở xa lại bận bịu công việc, thôi từ nay ngày giỗ của cô, đứa nào về được thì về, còn không thì nhớ gọi điện nhờ người ở nhà thắp cây nhang cho cô, được vậy nội cũng vui rồi”.

Từ đó đến nay cứ đến ngày giỗ cô tôi, nội lại ngồi bên chiếc điện thoại bàn, chuông vừa reo, nội vội bắt máy rồi cười móm mém đứng lên thắp một cây nhang. Mẹ tôi kể, đứa nào quên hoặc gọi trễ là nội gặp ngay “phụ huynh” để hỏi thăm. Bao nhiêu năm, đến bữa cơm nội vẫn xới chén đầy, gắp thức ăn rồi gác ngang đôi đũa gọi cô về ăn cùng gia đình.

Cuộc sống tha phương tất bật, mấy anh chị em họ của tôi đôi khi cả năm chưa một lần gặp gỡ hay điện thoại cho nhau, nhưng cứ gần đến ngày cúng cô là í ới gọi nhau. Nhờ vậy mà mấy anh chị em tôi dù ít gặp nhau vẫn cảm thấy gần gũi, thương yêu nhau.

Những đứa cháu sau này, đứa nào học giỏi nội khen giống cô Hai, đứa nào khéo tay nội cũng khen giống cô Hai. Mấy chị em tôi đi học xa, mỗi lần về thăm nhà, câu đầu tiên nội hỏi là “thắp nhang cho cô Hai chưa?”. Ngày chúng tôi trở lại trường, câu tiễn đưa của nội cũng là “thắp nén nhang từ giã cô nghen con”. Cứ thế, từng thế hệ cháu, chắt lớn lên đã quen thuộc với hình ảnh của cô qua tình yêu của nội.

 LINH GIANG

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI