PNO - Không biết cách giải một bài toán, quên một câu thơ... không phải là điều nghiêm trọng. Nhưng sẽ vô cùng nghiêm trọng, nếu các em không có niềm tin vào cuộc sống và con người.
Chia sẻ bài viết: |
Nguyễn Việt 09-12-2020 20:21:24
Thực trạng xã hội và học đường ngày nay mỗi trường học hay cụm trường cần ít nhất một người hướng dẫn ,khải đạo trong nhà trường .Vị này có thể là nhà chuyên môn về tâm lý,giáo viên có kinh nghiệm, đạo đức tốt được trang bị kiến thức để tư vấn các vấn đề thường nhật trong lứa tuổi học trò và có khả năng kết nối với các cơ quan, nhà chuyên môn... để giải quyết các vấn đề ngoài khả năng của người hướng dẫn (các giáo viên về hưu là nguồn nhân lực tốt cho công tác này )
Hoàng Đồng 07-12-2020 19:17:50
Chúng ta hãy đặt ở hai góc nhìn để thấy được mình phải làm gì? Nếu là học sinh, các em cần phải tìm đến người mình tin tưởng nhất khi rơi vào cảnh ngộ bế tắc. Khi đó, mình sẽ được nghe những điều cần nghe, làm những việc cần làm. Là giáo viên, điều cần nhất là hãy để các em nói và hiểu điều các em muốn. Người lớn không cậy lớn để áp đặt trẻ. Trẻ nhỏ không vì nông nổi mà theo ý mình. Giữa lớn và nhỏ, giữa trẻ và già...bất cứ ai trong chúng ta đều có một sợi dây để kết nối. Xin đừng làm đứt nó đi!
Ép người khác ăn thứ họ không muốn thì khác gì chịu cực hình. Mỗi người một khẩu vị theo sở thích, chị không thể bắt chồng con theo mình được.
Người lớn nên nói ít lại, kiên nhẫn chờ đợi, ôn hòa, tử tế nhưng kiên định, tôn trọng cách trẻ làm và khuyến khích trẻ đưa ra ý kiến.
Cái tôn ti trật tự từ gia đình mang ý nghĩa rộng ra xã hội. Mà, trên bảo dưới không nghe là điều thường thấy hiện nay.
Phải nịnh nọt, dụ dỗ mãi tôi mới lưu lại được những khoảnh khắc an nhàn, vui vẻ bên nhau của ba mẹ như thế này.
"Mẹ khóc hả?", giọng đứa trẻ tự kỷ, ngây ngô, nhưng sâu trong tâm hồn, có lẽ cậu cũng cảm nhận được sự vỡ vụn trong lòng người mẹ.
Sống tưởng chừng là chuyện riêng của một gia đình, nhưng lại là câu chuyện của một thế hệ, của quá khứ - hiện tại, tình yêu và chia ly…
Một mình tôi bước tiếp con đường bạn đã chỉ ra, nhưng tôi không còn cảm giác cô độc hoặc tự ti nữa.
Tiếp cận phương pháp giáo dục sớm Reggio Emilia, nhà giáo Phan Thị Tùy Anh đã đúc rút 3 bài học tuyệt vời cho ba mẹ có con 0-6 tuổi.
Suốt 4 năm, tôi bỏ công việc ngày làm 8 tiếng với thu nhập ổn định ở thành phố để về quê làm một công việc với thu nhập 0 đồng.
Kinh tế ổn định, chồng/vợ đẹp/giỏi, con ngoan… song không ít gia đình đối mặt với mâu thuẫn, bất hòa triền miên do tính tự ti, chấp niệm(*) của người bạn đời.
Đã mấy chục năm, ba ra ga xe lửa chỉ để chờ rồi chở tôi về nhà. Khi anh chị tôi bận việc, chỉ cần “alo” là ba rước cháu về.
Cuối tuần, chồng chị Hoa xách ba lô, xỏ giày ra công viên chạy hoặc theo câu lạc bộ về các tỉnh để chạy, bỏ mặc những phàn nàn của vợ con.
Yêu trong dằn vặt, lo lắng, trách nhiệm; có 3 con rồi mới kết hôn. Nghe họ kể chuyện, mấy lần đọc lại ghi chép, tôi vẫn rưng rưng cảm động.
Không ngờ người thầy chuẩn mực, hay giảng đạo đức lại văng tục với bạn bè, đăng những dòng trạng thái quê mùa, đùa giỡn rất “nhây”…
Gia đình chồng tìm cách tách mẹ con Cẩm, vì cho rằng cô từng bị trầm cảm không nên nuôi con.
Ba đã trực tiếp dạy tôi cách làm nước mắm và gián tiếp dạy tôi cách sống ở đời. Bất kỳ thành công nào cũng phải trải qua giông bão.
Đôi mắt kém không thể ngăn mẹ trở thành người phụ nữ tháo vát. Việc trong nhà từ lớn đến nhỏ mẹ đều chu toàn.
Bà nội tôi từng bảo: đời người, đời cúi ngẫm cũng như nhau. Cúi tàn, lửa cũng tàn. Người sống là bởi còn mang hơi ấm.