Nơi không có mai vàng

05/01/2014 - 07:20

PNO - PNO - Năm nay tôi đón Tết trong sự cô đơn và giá lạnh. Lạnh thật sự. Vì tuyết đang rơi rất nhiều ngoài cửa sổ. Tuyết trắng xóa mái nhà. Tuyết phủ kín đường đi. Nhìn đâu đâu cũng chỉ tuyền một màu trắng băng giá. Ở nơi không...

edf40wrjww2tblPage:Content

Tôi nhớ chợ hoa những ngày giáp Tết. Thật thích thú khi cùng mẹ len lỏi giữa những hàng hoa. Thi thoảng, tôi lại ngỡ mình là một nàng công chúa đang dạo chơi trong vương quốc của riêng mình, để khi giật mình, tôi lại trở thành cô gái nhỏ của mẹ. Có lần, đang mải ngắm cây bông hướng dương rực rỡ, mẹ nhẹ nhàng dúi vào tay trái tắc xanh cùng cái háy mắt đầy ẩn ý. Đó luôn là một bí mật ngọt ngào mà tôi không quên được.

Noi khong co mai vang
 

Tôi nhớ chợ Tết đêm ba mươi. Nhớ không khí nô nức rộn ràng và tất bật chưa từng có. Người bán chẳng thèm rao, chẳng thèm chèo kéo. Người mua chẳng cần hỏi giá, chẳng cần lựa chọn. Vậy mà sạp nào cũng đông đúc tấp nập. Bởi thời khắc đó, ai cũng mong mau mau bán cho xong, mua cho lẹ để được sớm về nhà, để nấu nướng, bày biện cho kịp giờ cúng đón ông bà tổ tiên.

Tôi nhớ nồi thịt kho tàu với trứng vịt muối của mẹ. Món độc đáo do mẹ tự chế. Chỉ mới nghĩ đến thôi tôi đã cảm nhận được vị ngọt mềm, thơm thơm của miếng thịt kho hòa cùng miếng trứng vịt muối beo béo chỉ vừa mặn. Tất cả đều được cuốn cùng với rau sống và bánh tráng. Bình dị nhưng ngon lạ lùng. Tôi nhớ không khí tưng bừng ở xóm khi mọi người rủ nhau cùng nấu bánh chưng. Suốt cả con hẻm nhỏ, mọi người trải chiếu ngồi dọc khắp. Ai cũng tươi cười làm phần việc mình được giao. Cánh phụ nữ lau lá dong, gói bánh; cánh đàn ông nhóm bếp, canh lửa. Tiếng cười nói, tiếng kể chuyện, tiếng bước chân rượt đuổi la hét của đám nhóc, tất cả hòa cùng nhau tạo thành một bản nhạc xuân rộn ràng.

Noi khong co mai vang

Tôi nhớ cây tắc trĩu quả trong sân nhà bố mua về chiều 30 Tết. Để chỉ vài ngày sau cây chỉ còn trơ cành xanh lá. Không hiểu sao tôi bị thu hút bởi cảm giác đưa tay ra và hái một trái còn lủng lẳng trên cành. Thật tuyệt! Vì thế tôi cứ len lén chạy ra sân khi không ai để ý chỉ để bứt một trái rồi lại chạy vào nhà. Mẹ luôn biết ai là thủ phạm nhưng chẳng bao giờ trách phạt. Vì Tết thì có ai muốn bị la bao giờ?

Tôi nhớ những bao lì xì vuông vuông, đỏ đỏ. Thường, sau khi nhận được lì xì tôi chạy vào một góc khuất và mở ra xem ngay. Sau đó, tôi sẽ xếp những tờ tiền mừng tuổi thật ngay ngắn và cất vào chiếc ví xinh xinh. Nhưng chưa hết ngày tôi đã phải nộp lại cho mẹ. Có khi tôi không đồng ý, mẹ lại dỗ dành: “Khi nào đến sinh nhật con mẹ sẽ lấy ra và tổ chức thật to”. Dù tiếc hùi hụi nhưng vì muốn một sinh nhật nhiều quà tôi đành phải ngoan ngoãn “cống nộp”.

Noi khong co mai vang
 

Tết ngày xưa, ngày còn ở quê nhà, trong sự đủ đầy, tôi quên mất mình đang hạnh phúc thế nào. Tết ngày nay, nơi xứ lạ quê người, thiếu rất nhiều, không có hơi ấm tình thân tôi bắt đầu cảm thấy nhớ da diết mọi thứ. Nếu có điều ước, tôi chỉ ước được ở bên bố mẹ vào thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới. Để được thành tâm chúc bố mẹ những điều tốt đẹp nhất. Để được ôm bố mẹ thật chặt. Và cười giòn tan nhìn mẹ mắc cỡ né tránh nụ hôn của bố.


LÊ HOA 

 (Ermont, Pháp)

Niềm vui xuân về Tết đến luôn làm mỗi người Việt Nam xốn xang nhớ về những người thân yêu của mình. Và dù thu xếp để về được bên nhau hay chỉ là những nhớ mong gởi gắm từ xa thì Mùa Xuân với chúng ta vẫn là mùa của sum vầy yêu thương.

Mời bạn đọc chia sẻ với PNO những cảm xúc dạt dào của tình cảm gia đình, bạn bè thân thiết trong những ngày đón mừng năm mới.

Bài viết gởi theo các địa chỉ:

Vào trang chủ PNO, click vào mục Gửi bài
Hoặc viết vào phần bình luận phía dưới
Hoặc gởi vào mail: truongsonpntp@yahoo.com

Trân trọng cảm ơn
 

Từ khóa cảm xúc xuân
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI