Vừa qua cái tết lo toan tứ bề, má chồng lại nhắn chị về lo giỗ chạp. Chị thở dài, nhà đông dâu con, nhưng chỉ mình chị tất tả.
Tôi hiểu vợ có lý do để so bì tị nạnh với chị chồng, nhưng tôi thật sự khó xử.
Gần 70 tuổi đầu mà bạn đi chơi phải xin phép mẹ, hệt như ngày còn nhỏ.
Ngoài 30 tuổi, tôi mới kết hôn với người được mai mối cẩn thận. Cứ tưởng chọn lựa kỹ đủ đường là sẽ có hạnh phúc, thế nhưng tôi đã sai.
Tình yêu một khi đủ lớn, sẽ giữ mình ở lại với đối phương, dù họ có thành kẻ vô dụng.
Có người thấy không ổn, “có chồng để làm gì, mà vợ gãy chân, phải nhờ chồng người khác đưa đi bệnh viện”, nhưng bà không quan tâm...
Từ lúc nào, người ta đánh đồng tình yêu, hôn nhân với sự chiếm hữu, rồi cho phép mình định đoạt cuộc đời và mạng sống của người khác?
"Tình cũ không rủ cũng đến", trước nay nhiều người vẫn vin vào câu nói đó để biện minh cho việc họ nhân danh tình yêu, "bỏ lơ" tình nghĩa.
Hành động "đánh ghen giùm" con dâu của mẹ chồng Thư như đổ thêm dầu vào lửa của cuộc hôn nhân.
Đàn bà có nhiều cách ghen, nhưng ghen cho "đã nư", ghen để tan nát gia đình, hay để thành tội phạm thì không thể chấp nhận.
Tôi nghi anh có bồ bên ngoài nhưng chưa biết cô đó là ai, cho tới khi anh mua vàng ngày Thần Tài thì mọi chuyện đã rõ.
Chỉ trong vòng vài tháng cuối năm, tôi nhảy việc đến 3 nơi. Liệu, có đúng như lời bạn thân nói, tôi là đứa quá cầu toàn?
Chị gọi điện cho chồng cũ liên tục nhưng điện thoại “ò í e”. Con sốt hầm hập trên giường, đồng nghiệp nhắn tin không ngừng. Chị bất lực bật khóc.
Chiều chiều cứ đứng nhìn về phía nhà mẹ đẻ, nhìn khói nhà ai đốt lá bay lên, tôi cũng thấy nhòe mắt…
Đi chơi xuân “thành hay bại" phần lớn do khâu chuẩn bị kỹ càng hay chủ quan quyết định.
Chuyến xuất hành đầu năm mới là phải thư thả, thong dong, vui vẻ. Vậy mà nhiều người lại bơ phờ, khổ sở vì du xuân.
Bao nhiêu lần nỗ lực là bấy nhiêu lần thất vọng. Tết vừa hết, tôi lập tức muốn "cuốn gói" rời khỏi nhà.
"Bà bảo nó nghĩ cho con nó, thế còn con tôi thì sao? Thôi về nhà mình đi con”, cha tôi dứt khoát.
Đàn ông nam tính là người sống có ích cho xã hội, có trách nhiệm với gia đình, yêu thương vợ con, dám đương đầu với mọi thử thách cuộc sống.
Những lời cha nói làm tim tôi thắt lại, thế mà tôi đã thầm trách cha ích kỷ, không thương con.
Lâu lắm rồi tôi mới tận hưởng không khí tết của tự do và thoải mái cũng như sự ấm áp của tình thân trọn vẹn.
Không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận rằng chúng ta yếu đuối, hay chúng ta còn yêu, hay chúng ta còn vương vấn đoạn tình duyên đã gãy.
Có lẽ đây là cái tết đáng nhớ nhất của tôi sau 15 năm làm vợ, làm mẹ: tết một mình.
Năm nào nhà anh cũng đón khách, nhậu đủ ba mùng, chưa kể cúng bái, bày biện. Dẫu biết chỉ về đón tết ít ngày, nhưng tôi thật sự ám ảnh.
Người ta hay nói thất tình không đáng sợ bằng thất nghiệp. Điều đó thật đúng, nhất là khi chúng ta thất nghiệp ngay trước tết.