Nhật ký của một bà mẹ

08/12/2013 - 08:40

PNO - PNCN - Ngày… tháng… năm…

edf40wrjww2tblPage:Content

Nhìn quyển sổ liên lạc của con, mẹ lắc đầu ngao ngán. Lớp 10 rồi, hai năm nữa thi đại học mà môn nào con cũng lẹt đẹt điểm 3, điểm 4. Phần hạnh kiểm thì bị đánh giá là “yếu” kèm theo lời phê của cô chủ nhiệm: “Cứng đầu, vô kỷ luật!”.

Ngày… tháng… năm

Con ngày càng khó gần. Lầm lỳ, ít nói, đi học thì thôi, về nhà là con chui vào phòng khóa cửa lại. Cả ngày, mẹ và con nói chuyện chỉ được vài câu vào bữa cơm tối. Thậm chí, có khi con còn bới cơm ra tô, đem lên phòng ăn một mình. Con chỉ chịu nói nhiều với mẹ lúc… xin tiền mà thôi.

Ngày… tháng… năm…

Mẹ quyết định theo dõi con - chuyện cực chẳng đã mẹ mới làm. Con khiến mẹ nghi ngờ quá chừng. Tiền học thêm tháng nào con cũng xin gần hai triệu, đến chiều tối là xách xe ra khỏi nhà “đi học thêm”. Học thêm nhiều vậy mà sao điểm toàn dưới trung bình? Mất mấy buổi tối theo dõi, mẹ mới đau lòng mà khẳng định: con nói dối mẹ, xin tiền đi “học thêm” ở tiệm internet. Không muốn làm ầm ĩ ở ngoài đường, sợ mất mặt con, mẹ ôm cục tức, cục buồn lầm lũi về nhà.

Ngày… tháng… năm…

Hôm sau, ba và mẹ kêu con ra nói chuyện. Tưởng cái sai đã rành rành ra đó, con sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi. Ai ngờ, con còn giãy nảy lên, cãi lại ba mẹ, thậm chí còn buộc tội cả mẹ. Con bảo: “Mẹ làm như vậy là xâm phạm tự do cá nhân của con”. Rồi con đùng đùng bỏ vào phòng, khóa cửa, ai kêu ai gọi gì cũng không trả lời…

Nhat ky cua mot ba me

Ngày… tháng… năm

Ba và mẹ quyết dùng biện pháp mạnh với con. Tiền đi chơi cúp hết, mỗi ngày chỉ cho 20.000đ để con uống nước. Ba tịch thu luôn cái xe đạp, cắt phương tiện con dùng đi chơi. Đi học chính khóa, đi học thêm… ba mẹ sẽ đưa đón. Vừa nghe xong quyết định của ba mẹ, con sửng cồ lên, tuyên bố một câu theo kiểu ăn miếng trả miếng: “Ba mẹ sẽ phải trả giá vì điều đó!”. Tiếp theo vẫn là cảnh cũ: con bỏ vào phòng và khóa cửa.

Ngày… tháng… năm…

Có ai ngờ, con lại thật sự ăn miếng trả miếng với ba mẹ. Ba mẹ kinh doanh một công ty tư nhân, nên nhà cũng là văn phòng. Khuya, đợi ba mẹ ngủ hết, con xuống tầng trệt, lục toàn bộ hồ sơ công ty và đem… xé. Xem lại đoạn video trên camera chống trộm, ba và mẹ muốn rớt nước mắt. Ba kềm không nổi cơn giận, xông vào xáng cho con một bạt tai. Và ba mẹ lại sững sờ lần hai, khi con vung tay lên đỡ, rồi xô ba ngã giúi vào góc nhà. Sức trẻ của con, những bữa ăn đầy dinh dưỡng của mẹ, công sức ba chở con đi tập võ… đã phát huy tác dụng, con… đánh thắng ba con. Chỉ thẳng tay vào mặt ba, con gằn giọng: “Ông còn đụng đến tui nữa thì đừng trách”. Rồi con quay qua mẹ, hăm tiếp: “Đừng làm quá, không là tui bỏ nhà đi bụi”.

Ngày… tháng… năm…

Hôm nay là ngày thứ năm con đi bụi. Chỉ mới vài tháng, mà lời hăm dọa đi bụi của con đã thành hiện thực. Vài tháng qua, ba mẹ thật sự bất lực trong cách dạy con. Mẹ mềm mỏng uốn nắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ thì như nước đổ lá khoai, con dửng dưng như không. Ba làm dữ, đánh mắng thì con “xù lông nhím”, sẵn sàng chống trả. Và chuyện gì đến đã đến, khi phát hiện con lén mở tủ lấy tiền, ba tức giận đuổi con ra khỏi nhà. Nghe vậy, con đi thiệt. Năm ngày đã qua, con làm gì, đến bữa ăn gì, tối ngủ ở đâu, rồi còn bao hiểm họa ngoài xã hội đang rình rập con? Chưa bao giờ mẹ cảm thấy mình bất lực như vậy. Mẹ có cảm giác con đang trượt xa khỏi vòng tay mẹ, mãi mãi… Mẹ phải làm sao đây?

Hạnh Hoa

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI