PNO - Các con nói: “Mẹ muốn gì chúng con cũng sẵn sàng đáp ứng, nhưng bỏ ra một số tiền lớn để xây nhà thờ tự thì không nên”.
Chia sẻ bài viết: |
Ngọc Dưỡng 26-06-2023 21:20:34
Cuộc đời là vậy đó chị ơi ! Tìm được 1 người biết hy sinh vì giá đình khó lắm. Tất cả đều đem lên bàn cân để đong đếm
Người qua đường 26-06-2023 11:07:00
Chuyện này cũng thường ấy mà. Tình cảm qua nhiều thế hệ thì càng lỏng lẻo. Chị có nhiều tình cảm với tổ tiên, họ hàng nhưng chị ko truyền tình cảm đấy được cho con cái thì phải chấp nhận. Hơn nữa những phân tích của con chị cũng ko phải ko có lí. 50tr/người ko phải số tiền nhỏ. Nếu đó là tiền của riêng chị thì chị muốn làm sao cũng đc còn tiền của con thì khó lắm chị ơi. Chị xem bản thân chị có bao nhiêu tiền thì chắt bóp đóng góp chứ đừng hi vọng vào con cái chị ạ. Đất đai nhà cửa của chị, chị muốn bán/xử lý sao thì xử lí chúng cũng ko có quyền lên tiếng. Nhưng làm gì cũng phải cân nhắc kỹ hậu quả về sau chị nhé.
Haile 25-06-2023 23:28:24
Đúng kiểu cha chung ko ai khóc, khác thế hệ, khác tư duy. Các cụ thường nhớ về cội nguồn khi về già, muốn vun vén cho quê cha đất tổ, cho người đã khuất, nhưng người trẻ thì sống thực tế, lo cho người sống, lo bản thân và gia đình trước nhất, tổ tiên khuất rồi thì thôi.
Lương văn sáu 25-06-2023 20:12:04
Đồng cảm với chị.thời bây giờ tìm được người thấu hiểu ơn nghĩa sinh thành hiếu thuận ít lắm.thôi có nhiêu chị làm bấy nhiêu.chắt nơi chín suối cha mẹ cũng vui vì có đứa con hiedys thảo như chị.
Trả lời 52 thích 10 không thích
Trung
Tôi thì đồng ý với các con chị
Nếu tôi đọc status “khoe” con của các bạn mà thấy khó chịu thì vấn đề là do tôi, chứ không phải do các bạn.
Tôi từng không hào hứng khi nghe ai tùy tiện nhắc đến hai chữ “chữa lành”, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ khác.
Cả nhà đã đặt vé máy bay và khách sạn để đi nghỉ lễ 30/4. Vậy mà trước ngày khởi hành, bố mẹ chồng bất ngờ từ Hà Nội vào chơi.
Đang yên đang lành cũng muốn “rách”, muốn chữa lành để thiên hạ hiểu rằng mình cũng có một tâm hồn tinh tế, biết tổn thương, cũng đáng thương khổ sở...
Thúy chốt sẽ đi xuất khẩu lao động sang Nhật. Nhà cạn tiền rồi, vợ chồng dù chung chăn gối cũng đâu thể hạnh phúc.
Nỗi ấm ức xen lẫn căm giận khiến tôi không thốt được lời nào. Nhưng tôi muốn ba biết rằng tôi sẽ không nhân nhượng.
Trong các cuộc vui của công ty, của phường, thậm chí là tổ dân phố, chồng Mai góp mặt không thiếu dịp nào.
Rất tiếc, chiến tranh đã khiến chú không thể trở về cùng cô. Chú đã lỗi hẹn không về làm đám cưới mùa xuân.
25 gồng gánh giang sơn bên chồng, vợ tôi chưa hề có một ngày thảnh thơi.
Tôi và con phải dọn ra khỏi nhà, cũng như cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình chồng.
Tôi thấy trên mạng xã hội có rất nhiều người chẳng "rách" gì nhưng cũng "đu trend" học chữa lành.
Số tiền ấy tôi coi là học phí phải trả cho bài học về lòng tin. Nhưng tôi cũng băn khoăn, như vậy có thiệt thòi quá cho bản thân không?
Ở viện cha có người nói chuyện, luôn có con cái thăm nom lo lắng từng viên thuốc, bữa ăn, giấc ngủ nên có cảm giác được quan tâm.
Công sở là nơi luôn có những cơn sóng ngầm và nữ nhân viên nên biết cách bảo vệ mình khỏi nạn quấy rối tình dục.
Anh ra ngoài nhận được nhiều lời khen vì sự nhiệt tình, hào phóng; còn với gia đình, vợ con, anh sân si, tính toán, so đo hơn thiệt.
Tôi ngỡ ngàng đến không tin nổi người vẫn tỏ ra ấm áp, tình cảm với tôi, như mẹ chồng mà lại đề phòng tôi đến như vậy.
Đau gút đứng nhất nhì trong làng viêm khớp nên không khó hình dung chúng quấy quá các ông trên giường thế nào.
Mẹ “chẩn bệnh” rất đúng. Có nhà mới, tôi vui được thời gian đầu rồi rơi vào mệt mỏi.