PNO - Các con nói: “Mẹ muốn gì chúng con cũng sẵn sàng đáp ứng, nhưng bỏ ra một số tiền lớn để xây nhà thờ tự thì không nên”.
| Chia sẻ bài viết: |
Ngọc Dưỡng 26-06-2023 21:20:34
Cuộc đời là vậy đó chị ơi ! Tìm được 1 người biết hy sinh vì giá đình khó lắm. Tất cả đều đem lên bàn cân để đong đếm
Người qua đường 26-06-2023 11:07:00
Chuyện này cũng thường ấy mà. Tình cảm qua nhiều thế hệ thì càng lỏng lẻo. Chị có nhiều tình cảm với tổ tiên, họ hàng nhưng chị ko truyền tình cảm đấy được cho con cái thì phải chấp nhận. Hơn nữa những phân tích của con chị cũng ko phải ko có lí. 50tr/người ko phải số tiền nhỏ. Nếu đó là tiền của riêng chị thì chị muốn làm sao cũng đc còn tiền của con thì khó lắm chị ơi. Chị xem bản thân chị có bao nhiêu tiền thì chắt bóp đóng góp chứ đừng hi vọng vào con cái chị ạ. Đất đai nhà cửa của chị, chị muốn bán/xử lý sao thì xử lí chúng cũng ko có quyền lên tiếng. Nhưng làm gì cũng phải cân nhắc kỹ hậu quả về sau chị nhé.
Haile 25-06-2023 23:28:24
Đúng kiểu cha chung ko ai khóc, khác thế hệ, khác tư duy. Các cụ thường nhớ về cội nguồn khi về già, muốn vun vén cho quê cha đất tổ, cho người đã khuất, nhưng người trẻ thì sống thực tế, lo cho người sống, lo bản thân và gia đình trước nhất, tổ tiên khuất rồi thì thôi.
Lương văn sáu 25-06-2023 20:12:04
Đồng cảm với chị.thời bây giờ tìm được người thấu hiểu ơn nghĩa sinh thành hiếu thuận ít lắm.thôi có nhiêu chị làm bấy nhiêu.chắt nơi chín suối cha mẹ cũng vui vì có đứa con hiedys thảo như chị.
Người nắm được kiến thức tài chính sẽ ít bị lệ thuộc và dễ bảo vệ quyền lợi của mình hơn.
Nếu đàn ông có thể chọn men say để lãng quên thì đàn bà lại chọn tình thương để vượt qua nỗi buồn.
Thỉnh thoảng mình cũng nên bớt nhìn giá cả, thả lỏng đầu óc cho tinh thần thư thái, đón nhận những món quà đắt giá con gái mua tặng...
Mỗi người đều có quyền với tiền mình làm ra, có quyền định đoạt và chi tiêu hợp lý; khi giao tiền về một mối thì quyền đó cũng không giảm đi.
Tuổi 50 mở ra một giai đoạn sống nhiều trăn trở, nơi người phụ nữ vừa làm con, làm mẹ, vừa học cách đối diện với sự mong manh của chính mình.
Cứ tưởng khi tôi đưa tiền về, vợ sẽ bớt khó chịu nhưng vợ không vui, hối thúc chồng đi tìm công việc khác để đi làm hành chính.
Một chút ánh sáng, một chút ấm áp… để biết rằng cuộc sống vẫn còn niềm vui.
Để giữ lại chút tự chủ của người đàn ông, tôi phải nhận việc làm thêm ngoài giờ, cày thêm vào buổi tối...
Chồng nộp lương cho vợ và được phát 500.000 đồng/tuần. Tuy nhiên, sự 'khống chế' đó đã đổi lại bằng căn nhà phố sau nhiều năm vợ chồng ở nhà thuê...
Ra riêng, tôi mừng thoát cảnh làm dâu. Nào ngờ, cuộc sống tự do bỗng chốc thành địa ngục khi tôi bị mẹ chồng xét nét và kiểm soát từng góc nhà.
Tôi nghĩ, để có nền tảng gia đình bền chặt, vợ chồng gắn kết, tiền nên về 1 mối với mục tiêu dành cho chi tiêu gia đình, lo cho con...
Việc tình dục được mang ra làm quà để giảng hòa cho hục hặc không hiếm hoi gì, nếu không nói đây là một chức năng kiểu 'giá trị gia tăng'.
Sau vài năm hôn nhân, Loan rã rời vì mọi chi tiêu trong gia đình đều nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của mẹ chồng.
Nếu không biết yêu thương, tôn trọng và bảo vệ chính mình thì ai trên đời này cũng có thể chà đạp bạn.
Đời chỉ cần vui, không phải vì mọi thứ còn nguyên vẹn mà vì lòng mình còn đủ rộng để yêu thương cả những điều đã khác.
“Sau này lấy chồng, con phải là người giữ tiền. Đàn bà giữ tiền mới có của ăn của để"...
Không ai bảo đàn bà phải mạnh. Nhưng khi cuộc đời đứng trước mặt họ với vô vàn ngã rẽ, đàn bà vẫn thường chọn con đường có người họ thương
Vân còn nhớ lời mẹ chồng nói: “Ngôi nhà dù đứng tên 2 đứa nhưng vẫn là tài sản chung của gia đình, mẹ chỉ thông báo chứ không phải xin phép...”.