PNO - Các con nói: “Mẹ muốn gì chúng con cũng sẵn sàng đáp ứng, nhưng bỏ ra một số tiền lớn để xây nhà thờ tự thì không nên”.
Chia sẻ bài viết: |
Ngọc Dưỡng 26-06-2023 21:20:34
Cuộc đời là vậy đó chị ơi ! Tìm được 1 người biết hy sinh vì giá đình khó lắm. Tất cả đều đem lên bàn cân để đong đếm
Người qua đường 26-06-2023 11:07:00
Chuyện này cũng thường ấy mà. Tình cảm qua nhiều thế hệ thì càng lỏng lẻo. Chị có nhiều tình cảm với tổ tiên, họ hàng nhưng chị ko truyền tình cảm đấy được cho con cái thì phải chấp nhận. Hơn nữa những phân tích của con chị cũng ko phải ko có lí. 50tr/người ko phải số tiền nhỏ. Nếu đó là tiền của riêng chị thì chị muốn làm sao cũng đc còn tiền của con thì khó lắm chị ơi. Chị xem bản thân chị có bao nhiêu tiền thì chắt bóp đóng góp chứ đừng hi vọng vào con cái chị ạ. Đất đai nhà cửa của chị, chị muốn bán/xử lý sao thì xử lí chúng cũng ko có quyền lên tiếng. Nhưng làm gì cũng phải cân nhắc kỹ hậu quả về sau chị nhé.
Haile 25-06-2023 23:28:24
Đúng kiểu cha chung ko ai khóc, khác thế hệ, khác tư duy. Các cụ thường nhớ về cội nguồn khi về già, muốn vun vén cho quê cha đất tổ, cho người đã khuất, nhưng người trẻ thì sống thực tế, lo cho người sống, lo bản thân và gia đình trước nhất, tổ tiên khuất rồi thì thôi.
Lương văn sáu 25-06-2023 20:12:04
Đồng cảm với chị.thời bây giờ tìm được người thấu hiểu ơn nghĩa sinh thành hiếu thuận ít lắm.thôi có nhiêu chị làm bấy nhiêu.chắt nơi chín suối cha mẹ cũng vui vì có đứa con hiedys thảo như chị.
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.
Mấy năm nay rồi, chị cũng chẳng còn lạ lùng gì tính nết, thói quen ứng xử đầy hờ hững, lãnh đạm của cô con gái.
“Thị phạm” cho người phối ngẫu nhằm đổi không khí phòng the. Nhưng tất nhiên luôn có học trò kém điểm thực hành trên giường.
Ngân cảm thấy hình như mình đang vội vàng tiến quá gần mẹ chồng, trong khi bà chưa sẵn sàng tâm thế ấy.
Tổng cộng thời gian làm đồng nghiệp, yêu đương và góp gạo nấu cơm chung của anh chị đến nay đã hơn 10 năm.
Bước sang tuổi lục tuần, vợ chồng bà Hai vẫn lo ngày, nghĩ đêm về cậu con trai duy nhất.