PNO - Trước đây, nhìn những cảnh cha mẹ già khốn khổ vì giao hết tài sản cho con, tôi tự nhủ mình phải luôn chủ động mọi việc. Vậy mà...
Chia sẻ bài viết: |
ĐINH VAN LONG 17-09-2020 19:09:38
Không phải mình chị bị như vậy đâu-khi còn khỏe còn trẻ từng ngày từng giờ mình lo hết cho những đứa con của mình .Đến nay khi mới về hưu được mấy năm các con đã thưa dần thăm hỏi-có đứa kinh tế hơn mình biết mình sẽ sửa nhà vậy là kiếm cớ giận mình để khỏi đến kẻo sợ phải ủng hộ tiền đó chị. Buồn và buồn mà thôi chứ làm gì bây giờ.
a letran2016 17-09-2020 15:26:48
Thực ra gặp cảnh thế này chỉ nên trách mình vô phúc thôi. Nếu có phúc thì tự nó sẽ khác.
Sơn Lê 17-09-2020 15:12:55
Thằng con trời đánh, đối xử với mẹ như thế có ngày ra đường xe ăn đó con.
mai hoang nguyen 17-09-2020 14:44:54
Không có gì quý hơn độc lập tự do! Thà đau một lần mà sống trong dằn vặt, lo âu, nhất là tuổi già sống với con út và con dâu tham lam ích kỷ vậy, không an vui thì chết cũng không yên nữa. Đòilại và tách ra, càng rõ bộ mặt thật của 2 đứa đó, chẳng trông cậy gì đâu, tự thuê ô sin ở cho khỏe bác ạ. Tinh thần thoài mái là trên hết.
Thanh 17-09-2020 10:42:20
Đọc bài xong thấy thương chị quá. Cả 2 người con như chị đã nêu trong bài, tôi thấy chị không thể nào sống yên vui với họ trong những ngày cuối đời. Tôi nghĩ chị nên gặp luật sư nhờ họ tư vấn để đòi lại giấy tờ đất đai nhà cửa khi chị còn sức khỏe đi lại và đầu óc còn minh mẫn. Sau đó thời gian chị còn khỏe thì chị sống 1 mình trong ngôi nhà của chị. Đồng thời chị nên nghĩ cách tìm cho mình 1 viện dưỡng lão để sống những ngày về sau nữa. Việt Nam hiện có những viện dưỡng lão có đóng phí sống cũng thanh thản đầu óc còn hơn ở cùng những đứa con chỉ biết đến tiền mà không có tình thương. Chị cũng hãy chấp nhận hoàn cảnh, đừng vì sợ sống cô quạnh mà dung dưỡng các con. Chúc chị có nhiều sức khỏe và tâm bình an.
Chị cứ ngỡ cuộc sống mình trôi qua êm đềm như tuổi thơ sống trong căn nhà có cha mẹ, anh chị em quây quần, cho đến khi lập gia đình.
Đùng một cái, Thanh thông báo dịp lễ này dẫn người yêu về ra mắt, cả nhà vừa rối vừa mừng.
Láng giềng cứ nửa phố nửa quê vậy mà vui. Tối lửa tắt đèn có nhau, chớ không phải đèn nhà ai nấy sáng.
Đi giữa thành phố rực cờ hoa. Tôi thầm tự hào và mong có ai đó hỏi về ba, tôi sẽ rất thích và trả lời: Ba tôi là bộ đội!
Tôi vào Đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, hăng hái tham gia các hoạt động. Phong trào Đoàn Đội đã rèn tôi thành thanh niên mạnh khoẻ, lạc quan.
Bây giờ điều kiện kinh tế khá hơn, nhưng mỗi lần đưa tiền cho vợ, thái độ của chồng khiến Linh chán nản.
“Thế hệ cợt nhả” là thế hệ gì mà nhắc đến ai nấy ngao ngán lắc đầu?
Hễ không được đáp ưng yêu sách là cậu quý tử chặn số, cắt đứt liên lạc với bố mẹ.
Tôi lao vào đầu tư, làm ăn, xoay xở... nhưng cái tôi mất lại là những tháng ngày yên ổn nhất, là những bữa cơm tối có đầy đủ tiếng cười.
Người ta xài đồ cũ vì hoàn cảnh, vì thói quen, hay vì một lý do nào khác?
Khi cảm thấy chân như bước đến đường cùng, hãy nghĩ, hãy tìm đến một người để nói ra...
Chuyện mở hay tắt đèn trên giường tưởng “nhỏ như con thỏ” nhưng với không ít cặp đôi lắm khi gây cơm không lành canh không ngọt.
Con ước một lần được cảm nhận sự công bằng, được bố mẹ nhìn nhận và yêu thương như những đứa con khác trong gia đình.
Người bi quan phàn nàn về cơn gió, người lạc quan chờ đợi nó đổi chiều, người thực tế điều chỉnh lại cánh buồm
Một người chưa từng biết thế nào là hạnh phúc, coi thường hạnh phúc...
Ngày tôi thông báo nghỉ việc, đồng nghiệp gặng hỏi lý do. Khi biết tôi về quê chăm sóc mẹ bị tai biến, ai nấy đều thương.
Chị Tâm nghĩ đến chuỗi ngày chăm cháu như một sự bắt buộc, tự dưng tâm tư nặng trĩu…
Thay vì im lặng và hờn dỗi, có lẽ các ông chồng nên học cách chia sẻ, bày tỏ cảm xúc.