PNO - Nghe mẹ chồng nói, cô cứ mồm chữ A, mắt chữ O. Công nhận mẹ chồng suy nghĩ rất thoáng và rất thẳng. Hẳn ngày xưa bố chồng phải mất nhiều công sức lắm mới tán đổ được mẹ.
| Chia sẻ bài viết: |
Vân Quỳnh 17-03-2020 16:33:10
Qúy quá ! Rất dễ thương, không cầu kỳ kiểu cọ, đơn giản thế thôi mà đúng đắn đến từng chi tiết !!!!
VŨ THỊ HUẾ 17-03-2020 16:20:55
Tôi cũng đã sống như người mẹ chồng này khuyên và cái kết tôi bay ra khỏi cái nhà đó hi hi, nhưng tôi không sao hết vẫn sống rất tốt rất vui vẻ và con trai bà vẫn cứ chốn chui chốn nhủi gia đình đến nhà tôi, cũng kéo dài 10 năm rùi và con trai nhỏ cũng 8 tuổi. chẳng biết tương lai thế nào chỉ biết hiện tại rất tự do tự tại.
Kim yến 17-03-2020 01:07:25
Hay quá, ước gì mình cũng có mẹ chồng như thế. Muộn mất rồi. Mình sẽ cố gắng là 1 mẹ chồng tốt ở tương lai để con mình hạnh phúc hơn mình ngày xưa...
Từ ngày cưới vợ, Mạnh hiếm khi về thăm ba mẹ, cũng hiếm khi gọi điện thoại, mẹ cậu tủi thân lắm.
Tôi thấy bất ngờ nhất là chính những người phụ nữ từng khổ sở khi sinh thêm con lại thường động viên người khác sinh tiếp.
Không phải lúc nào sự dịu dàng cũng mang lại kết quả tối ưu. Lắm khi một chút 'hùng hổ' lại được việc hơn.
Biết nâng niu từng món ăn, cũng là cách trân trọng công sức của chính mình, điều đó chẳng có gì phải xấu hổ.
Hãy cứ yêu như nắng, đừng tính toán, đừng sợ hãi. Chỉ khi yêu hết lòng, người ta mới biết thế nào là được sống thật với trái tim mình.
Ra toà ly hôn, người vợ phải ra đi tay trắng. Cha mẹ chồng chuyển quyền sở hữu mảnh đất và căn nhà cho con dâu cũ và cháu nội.
Tin tưởng, đồng hành và giao tiếp mới là chìa khóa để vợ chồng cùng tận hưởng cuộc sống.
Có những người không ngại chi ra khoản lớn cho việc nọ việc kia ngoài xã hội, nhưng với người trong gia đình lại tính toán chi li.
Lẽ ra An có thể vì tình nghĩa cũ mà trả lại vàng cưới, nhưng chồng và mẹ chồng cư xử tệ nên An chọn sòng phẳng với họ.
Con gái tôi vô tình nhìn thấy những món đồ xưa cũ của mẹ, thích thú ướm thử, tạo dáng trước gương rồi cười hỏi: “Nhìn con có giống mẹ không?”.
Bạn khuyên tôi bỏ ý định xây nhà cho con vì nuôi con trưởng thành và học hành đàng hoàng là được rồi, việc tương lai để chúng nó tự bươn chải.
Cô cần có những khoảng nghỉ theo cách riêng để sạc năng lượng cho hành trình cùng nhau của cả gia đình.
Em Út đề xuất, giờ tính số lượng đám giỗ mà chia đều ra, mỗi người lo một phần, muốn làm gì thì tuỳ ý khỏi phải bàn cãi.
Vân biến những cơn nóng giận của chồng thành cơ hội để rèn giũa bản thân, học cách tiết chế cảm xúc để giữ cho trái tim bình lặng.
Sinh tiếp hay không là quyền của vợ, không phải để ai “ra lệnh”, không phải để vừa ý nhà chồng, càng không phải vì tâm lý thèm con trai.
Ở ngoài kia cũng có nhiều người mẹ, người vợ như chị, hoàn toàn đơn độc trong hành trình dạy con dù chồng vẫn hiện diện ở bên cạnh hàng ngày.
Chị căng thẳng với việc buộc phải giữ mọi thứ trong bình ổn. Niềm vui duy nhất của chị là mỗi tháng nạp tiền tiết kiệm vào tài khoản.
Nhà bây giờ không còn nghe tiếng cười của chị. Bởi vì, thậm chí chị nghĩ có khi nào mình cười một cái, cũng sai…