Lỡ lời

11/10/2014 - 12:07

PNO - PN - Hôm qua, mới hơn 19g mà con gái đã vào phòng tắt đèn ngủ sớm. Mẹ biết con giận. Lần nào cũng vậy, hễ bị mẹ rầy la là con vùng vằng bỏ vào phòng nằm một mình.

edf40wrjww2tblPage:Content

Chuyện không có gì nghiêm trọng. Bao lần mẹ đã dặn không được lấy quần áo đồng phục mặc ở nhà, nhưng thỉnh thoảng con vẫn mặc. Đang lúc miệt mài với công việc, mẹ bị con níu áo nhì nhằng mãi: “Mẹ, con mặc quần xanh này đẹp không?”. Không rời mắt khỏi màn hình vi tính, mẹ mắng một tràng. “Vào thay ngay! Bây giờ lôi ra mặc nhàu hết thì mai làm sao đi học”. Con gái liền to tiếng cãi lại: “Mẹ nhìn kỹ đi rồi la. Với lại mai là Chủ nhật, đâu có đi học”. “Không nhìn gì hết. Vào thay ngay!”. Con giậm chân đứng khóc.

Gần nửa đêm, công việc tạm ổn, mẹ tắt máy chuẩn bị nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, mẹ ghé phòng con. Con gái đã ngủ say, nước mắt ướt cả một bên gối. Thoáng ân hận nhóm lên trong lòng mẹ. Thỉnh thoảng, mẹ vẫn không kiềm chế được mình.

Sau giấc ngủ sâu, dường như con đã quên hết chuyện đêm qua. Con gái vui vẻ trông em cho mẹ rảnh tay chuẩn bị bữa sáng. Gắp cho con cái lòng đỏ trứng, mẹ dịu dàng nói hôm qua mẹ lỡ lời, hỏi con buồn lắm phải không. Con gái thật thà gật đầu khiến mẹ cảm thấy có lỗi vô cùng. Chưa kịp nói lời xin lỗi với con, mẹ chợt khựng lại khi ánh mắt vô tình lướt trên bộ đồ con đang mặc. Chỉ chờ có vậy, con gái nói một tràng, bảo mẹ lần sau hãy nhìn kỹ rồi la mắng. Dí ngón tay lên hình thêu trên ống quần, con giải thích: “Đây có phải đồ đồng phục đâu?”.

Mẹ xin lỗi con, tự hứa sẽ dịu dàng và quan tâm chăm sóc các con kỹ càng hơn.

 Mẹ Uyên

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI