Cái lạnh làm tôi nhớ về những đêm Noel xưa, khi cả nhà quây quần bên nhau thật ấm áp như có một ngọn lửa nhỏ trong lòng.
Có những khoản nợ không chỉ nằm trong sổ sách mà mắc kẹt ở cổ họng người đi đòi.
Nhiều bữa cô ấy vắng nhà, bố con tôi đưa nhau đi ăn hàng, nhưng ra về phải dặn nhau “tuyệt đối không được hé răng để mẹ biết”.
Đưa tay bắt hụt cánh chuồn, tôi nhìn tuổi thơ đi qua như cái chớp mắt vội vàng.
Giữa cuộc sống nơi núi rừng, tình cảm giữa con người và voi vẫn tồn tại như một sợi dây thiêng liêng không thể thay thế.
Hôn nhân không phải bảng xếp hạng. Nó giống như một hành trình mà mỗi cặp sẽ có tốc độ, hướng đi, và mục tiêu riêng.
Năm nay, nước vẫn về nhưng lòng người đã khác. Sau bao lần bị cuốn trôi, người ta đã học được cách neo mình lại - bằng niềm tin.
Nhẹ nhàng tìm lý do từ chối con, khất lần với cháu, bà Hạnh chỉ mong sao con, cháu bà sớm quen với cuộc sống tự lập.
Tuổi thơ tôi gắn liền với tiếng xe đạp lạch cạch, với mùi mồ hôi mặn chát, và cả những bữa cơm vội vàng giữa đồng ruộng đầy nắng gió.
Việc trang bị kiến thức, kỹ năng để giúp người dân và nhất là để bảo vệ bản thân trong quá trình cứu trợ rất quan trọng.
Những thông tin làm cho người thành phố cũng hoang mang, đôi tay đang soạn sửa đồ đạc bỗng chậm lại phân vân, ngần ngại.
Hãy thương những người già trong thành phố này bởi thứ duy nhất họ cần, bạn hoàn toàn có thể cho, là thời gian, là sự ân cần quan tâm…
Tiếng xúc xắc, lanh canh, leng keng ấy vang lên trong những xóm nghèo, hẻm nhỏ gần khu trọ công nhân...
Nếu không giữ lòng lạc quan mấy ai còn đủ sức mà san sẻ và dìu nhau qua những lúc khó khăn…
Một thế hệ sống trong thời kỳ internet phủ sóng, bỗng dưng phải ngồi chờ một cuộc gọi. Và chính lúc đó, họ hiểu thế nào là mong ngóng, là tình thân....
Từ hôm nước tràn vào, cả xóm như bị cô lập. Không xe cộ, không điện, không sóng điện thoại.
Chiếc bánh xoài mang cả tình thương và nỗi nhớ, giản dị nhưng đầy yêu thương.
Con đường trở thành cô giáo dường như đã được viết sẵn từ những buổi chiều chị ngồi dưới hiên nhà cặm cụi dạy tôi từng nét chữ đầu đời.
Tôi vào ChatGPT hỏi AI: “Có ai từng ăn tuyết tủ lạnh không?”. Đây rồi, AI cho tôi câu trả lời.
Mùa đông, đồng làng vốn quạnh hiu, vắng vẻ bỗng chốc trở nên sinh động, tươi mới bởi làn sóng trắng là đàn vịt chạy đồng…
Cứ vào mùa cuối năm, cuộc sống của những “con nghiện” mua sắm lại không bình yên.
Gia đình thân cận và mạng xã hội là những nguồn gây áp lực chính với người mẹ bởi sự kỳ vọng và can thiệp từ những người gần gũi nhất.
Bữa cơm chỉ với nồi cá kho, tô canh chua và đĩa rau luộc chấm mắm nêm mà sao thân thương đến lạ lùng.
Bão đến, tôi phải hủy chuyến đi biển cuối tuần của gia đình. Với tôi lúc này, sống chậm lại trong ngôi nhà thân yêu là điều cần hơn bao giờ hết.
“Sài Gòn phim dịch và lồng tiếng Fafilm Việt Nam phát hành, bộ phim…” - hễ nghe câu hiệu này, bao ký ức tuổi thơ tôi lại ùa về.