Ở một ngôi chợ truyền thống quận 5, TPHCM, bà Hà được mọi người gọi vui là "nữ hoàng sạp hàng".
Thi thoảng tôi mơ mình được trở lại chuyến đi năm nào, được ngồi bên ngoại, được lặng im nghe từng hơi thở của dòng sông...
Gia đình gắn với bao bổn phận, trọng trách nhưng cũng là nơi an trú tâm hồn, tiếp thêm năng lượng cho nhau.
Đi bắt cá như đi đánh trận, luôn trong tâm thế hơn thua, xem đứa nào bắt được nhiều hơn.
Mợ cũng học hết lớp Mười hai nhưng từ ngày theo chồng về xứ lạ, “nghề chính” của mợ là làm dâu.
Giảm cân là một trong những biểu hiện cho sự thay đổi bản thân. Dám thừa nhận mình thất bại trước vợ thật không dễ dàng nhưng anh Tiến đã làm được.
Mỗi tối, đầu đặt trên gối, tay ôm chặt chiếc gối ôm, thêm bàn tay mẹ xoa đều vào lưng, vậy là giấc ngủ ngon tự đến với anh em chúng tôi.
Mưa tháng Sáu giống như một cái chạm nhẹ lên bờ vai, vừa đủ để ta ngoảnh lại, vừa đủ để ta nhung nhớ.
2 bà có thói quen mặc đồ đôi, từ quần áo tới giày dép, đồng hồ, khăn quàng… Tủ đồ của 2 bà quá nửa giống nhau.
Với gia đình tôi, giàn thiên lý như một góc nhỏ bình yên, thanh mát.
Về làm dâu nhà họ Đặng với 7 người chị chồng, Hoàng Thúy Hường vẫn không tránh khỏi sự hồi hộp dù đã thân quen với các chị chồng từ trước.
Sau cánh cửa gỗ màu xanh da trời, vẫn có nội cùng vòng tay yêu thương rộng mở luôn đợi cháu về.
Trước đây, tôi luôn muốn mẹ vì tôi nhưng từ khi biết yêu, tôi hiểu rằng muốn mẹ vì mình là ích kỷ.
Mẹ chồng chị còn hơn cả điểm tuyệt đối, mẹ là một món quà vô giá mà chị được cuộc đời ban tặng.
Nhìn những củ sắn dây nâu sần bình dị trên tay, anh nhớ rằng mình từng có một thời sống giản dị, biết vui với những điều nhỏ nhặt…
Không biết em có còn nhớ anh - chàng tình nguyện viên Mùa hè xanh đến từ khoa văn ngày ấy?
Hơn cả một ngày lễ, Mùng 5 tháng 5 trở thành một biểu tượng sum vầy ấm áp của tình thân, tình làng nghĩa xóm.
Sống ở thành phố, 2 con tôi nào giờ chỉ biết ăn trái cây mẹ mua ở siêu thị, hoàn toàn không biết trèo cây hái trái.
Bây giờ, mỗi lần về quê, tôi vẫn thích chở mẹ đi chợ chỉ để hít lại mùi xưa.
Mưa về lại khiến nỗi nhớ thương cái nghèo cứ da diết mãi trong tôi.
"Tự hào khi ở đỉnh cao, ô nhục khi vấp ngã, sai lầm", những thái cực cảm xúc này sẽ không có chỗ nếu tình yêu thương ngự trị trong gia đình.
Mỗi mùa gặt là một mùa nhớ, mỗi mùa phơi lúa nhắc nhớ những lắng đọng, yêu thương.
Tuổi thơ chúng tôi chỉ có những kỷ niệm trên cánh đồng đầy gió - những ký ức mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng muốn quay về.
Mâm cơm dâng Bác năm nay càng đặc biệt và ý nghĩa trong niềm vui 50 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Mạch chảy tình yêu Bác Hồ đã được cha tôi khơi nguồn, nuôi dưỡng trong tôi và giờ đây, tôi lại tiếp tục vun đắp cho các con mình.