PNO - Năm nào cũng vậy, khoảng 25 tháng Chạp nhà tôi lại “rộn rịp” chuyện về quê ở Vĩnh Long ăn Tết. Các con tôi luôn hỏi “Ngày nào mình về ngoại hả mẹ?”. Chồng tôi thì lập “kế hoạch” sẽ biếu cha mẹ vợ món quà này, em vợ món quà kia, đi chợ hoa ngày nào, góp món gì vào tiệc sum họp đại gia đình ngày cuối năm.
PNO - Tuy ở Sài Gòn nhưng chẳng năm nào tôi ăn Tết Sài Gòn. Mọi công việc đều phải giải quyết trước Tết hoặc để lại qua Tết làm tiếp. Khoảng 26, 27 Âm lịch là chúng tôi háo hức về quê ăn Tết với gia đình.
PNO - Con nhận rõ mùa xuân đã đến khi được chồng chở đi chụp ảnh ở đường Nguyễn Huệ. Thành phố ngập tràn hoa, rực rỡ sắc màu bởi những ánh đèn. Lần đầu con được tận mắt chứng kiến không khí nhộn nhịp chào năm mới của người thành phố, được cảm nhận niềm hạnh phúc lâng lâng của người vợ được chồng yêu thương. Nhưng, sao con lại thấy nhớ nhà, nhớ mẹ và anh nhiều quá!
PNO - Gần Tết cũng là thời điểm vào mùa gặt lúa ở quê tôi ngày xưa. Cánh đồng vàng rực, ngát hương lúa chín từ từ chỉ còn trơ gốc rạ. Cũng là lúc lũ con nít trong xóm túa ra đó mỗi chiều để bày đủ trò chơi khi bắt đầu kỳ nghỉ Tết, không còn phải đi học hay ở nhà ôn bài gì nữa.
PNCN - 29 Tết. Anh đang thu âm chương trình ca nhạc đặc biệt sẽ phát sóng trong đêm giao thừa. Thính giả nghe đài vẫn chờ mong những chuyên đề đặc biệt như thế, với những lá thư đong đầy cảm xúc, những dòng tâm sự hy vọng sẽ được đọc lên qua tiếng rè rè thân thương của radio, và những yêu cầu nghẹn ngào trao gửi qua dải băng tần phát thanh…
PNO - Qua Tết ông Công, ông Táo, trời xuân vẫn lạnh cắt da, cắt thịt. Nhiệt độ 15oC mà bản tin thời tiết dự báo cảm thấy như còn 12 - 13oC, tôi lại thèm tha thiết bếp lửa hồng mẹ nhóm năm nào. Bếp lửa thơm vương mùi khói, bếp lửa mà bà, mẹ chắt chiu nồng đượm, theo tôi đi dài những ngày giá lạnh.
PN - Sau 5 năm chịu án tù vì tội môi giới mại dâm, Tết Giáp Ngọ này, chị Nguyễn Thị Q. T. (50 tuổi, ngụ P.1, Q.8, TP.HCM) được đặc xá trở về đoàn tụ gia đình. Trước đây, chị làm nghề buôn bán hàng ăn, chạy xe ôm. Có khách quen là gái mại dâm, chị “hồn nhiên” đưa đón mà không hề biết là mình đang phạm tội “môi giới”. 5 năm thi hành án, được giáo dục, chị hiểu thêm về luật pháp, nhận thức rõ sự nguy hại của việc mình đã làm.
PN - Bánh chưng có thể được đặt hàng; kẹo mứt mua ở siêu thị; đêm giao thừa ra đường xem pháo hoa, ca nhạc… Phong tục ngày Tết đã được giản lược, cơ hội thắt chặt tình thâm gia đình phải chăng cũng mong manh hơn? Giáo sư - tiến sĩ khoa học Trần Ngọc Thêm (Giám đốc Trung tâm Văn hóa học lý luận và ứng dụng - Trường ĐH KHXH & NV TP.HCM - ảnh) đã trao đổi với Báo Phụ Nữ về xu thế Tết hiện đại, cách giữ gìn nét đẹp truyền thống ngày Tết trong mỗi gia đình.
PNO - Nhà tôi nằm sát bên con đường lớn dẫn vào chợ, nên từ bé tôi đã quen với cái âm thanh ồn ào của chợ, nhất là những phiên chợ ngày giáp Tết. Chợ quê tôi không phải ngày nào cũng họp, mà chỉ họp theo phiên, vào các ngày lẻ âm lịch, từ sáng đến trưa là tan. Là nơi buôn bán hàng hóa của ba xã tụ lại nên khu chợ lúc nào cũng đông đúc.
PN - Mẹ tôi học được bà nội cách tính mùa rất hay. Ấy là cứ thấy gió thổi ngoài hiên có mùi hương phấn ngô, mùi của trái bàng già, của khói rạ rơm thì mùa đông đã đến.
PNO - Năm nào cũng vậy, cứ vào độ tiết trời chớm lạnh báo hiệu xuân đang đến rất gần là tôi lại chộn rộn trong lòng nỗi nhớ quê xa.
PNO - Năm nay, tôi vô cùng hạnh phúc vì được quây quần bên gia đình. Nhớ lại cái Tết bơ vơ nơi đất khách quê người cách đây hai năm, tôi càng quý hơn những khoảnh khắc này.
PN - Nhớ những cái Tết vừa qua, những ngày trước Tết, con đi mua sắm, đem về lũ lượt các thứ. Mẹ nói nhiều lắm rồi, con đừng mua nữa, con đã không nghe, còn cáu gắt: “Một năm có mấy ngày Tết sum vầy, họ hàng, bạn bè thăm viếng, chẳng lẽ không có gì đãi đằng, coi sao được?”. Vậy là con cứ mua.
PNO - Rằm tháng Chạp, đã thấy Tết cận kề khi nghe tin cây mai trước ngõ được mẹ thuê người lặt lá. Ngoài đường, người ta cũng bắt đầu đi chợ sắm sửa cho những ngày đầu năm.
PN - Như một thông lệ, Tết đến, gia đình diễn viên (DV) Trịnh Kim Chi; nhà thơ - họa sĩ (NT-HS) Lê Thị Kim náo nức chuẩn bị để cả đại gia đình cùng đón năm mới.
PNO - Là một phụ nữ gần 60, sống cùng mẹ già ngoài 90 thì thú thật tôi có đủ lý do để “không chờ đợi Tết”. Mỗi mùa xuân đến là trên vai gánh thêm một tuổi, tóc thêm vài sợi bạc và nhất là tháng ngày mẹ sống bên tôi sẽ rút ngắn lại. Vì vậy tôi như thì thầm cùng mùa xuân: “Xuân ơi…đừng đến”. Có lẽ tôi nằm trong số ít người thầm nghĩ: “Qua Tết mau mau để người ta còn làm ăn. Bởi mọi chuyện hôm nay luôn được dời…qua Tết!”.
PN - Chưa có phiên tòa nào người đến dự khán lên đến hàng ngàn. Người ta đi thật sớm để tìm chỗ ngồi, chen lấn, thậm chí đập bung cửa phòng xử để tìm chỗ, phải bố trí thêm màn hình để truyền hình trực tiếp phiên xử. Bị cáo là hai bảo mẫu đã có hành vi hành hạ trẻ em, khi bị dẫn ra trước đám đông đã run rẩy sợ hãi. Áp lực của đám đông bao giờ cũng đáng sợ. Mỗi người một câu thôi, một ánh mắt thôi, cũng đủ nhấn chìm hai người phụ nữ kia trong cơn phẫn nộ.
PNO - Mùa Tết của nhà mình bắt đầu từ đầu tháng Chạp, khi má đi chợ mua đồ về làm dưa món, rồi canh nắng phơi dưa. Suốt ngày cả nhà cứ loay hoay nhìn trời, ngó mây, chạy ra chạy vô với mấy cái nia và mấy cái ghế. Rảnh rỗi là tranh thủ sơn lại cái cửa, quét vôi mấy bức tường, vệ sinh nhà cửa. Đến giữa tháng thì lặt lá mai.
PNO - Trong ký ức nhạt nhòa về bố, nó vẫn nhớ như in những lời nói của bố. Ngày bố đi, nó còn nhỏ nhưng cũng đủ để biết bố sắp có một chuyến đi xa và dài.
PN - Tìm đến mảnh đất Sài Gòn bươn chải mưu sinh, ai cũng mong được về quê khi năm hết Tết đến. Ước mong là vậy, nhưng không ít người phải ngậm ngùi đón Tết tha hương vì bị cái nghèo, cái thiếu trói chân ở lại. Những người ấy - hầu hết là lao động tự do, công nhân - đành đón cái Tết trong nỗi nhớ quê đau đáu…
PNO - Bạn tôi vì phút giây nông nổi đã bị giam hãm tuổi thanh xuân ở một nhà tù hẻo lánh. Mười năm đủ để chôn vùi bao khát vọng. Chúng tôi chơi với nhau từ thuở thiếu thời, lớn lên mỗi đứa theo đuổi một chân trời xa vợi, một năm chỉ còn gặp nhau trong vài ngày Tết.
PN - Vừa qua, khi ngồi xem trận bóng đá giữa U19 Nhật và U19 Tottenham ở giải giao hữu quốc tế U19 tại sân Thống Nhất, anh bạn đi cùng đã chia sẻ: “Các trọng tài châu Âu được đào tạo kỹ lưỡng đến mức, họ vẫn nở nụ cười khi giơ thẻ phạt, thậm chí là thẻ đỏ đối với cầu thủ. Còn ông trọng tài người Việt này chỉ phạt cầu thủ thẻ vàng thôi, nhưng động tác vung tay đầy giận dữ”.
PN - Thấy Na bày đồ chơi ở phòng khách, mẹ yên tâm để con ngồi đó, lo chuẩn bị bữa cơm chiều. Bận xào rau, không thể rời bếp nên mẹ vừa làm vừa trông chừng con bằng cách luôn miệng gọi và hỏi Na đang làm gì. Chẳng nghe con đáp, chỉ có tiếng đôi giày bíp vang lên đều đều. Mẹ yên tâm làm nốt công việc.