PN - Cha mẹ cưới nhau mới hai tháng, do áp dụng biện pháp tránh thai theo kiểu... dân gian nên mẹ cấn thai lúc nào không hay. Đến khi bị xuất huyết nhẹ, mẹ ngỡ đó là dấu hiệu của những ngày “đèn đỏ”, rồi lại nghĩ mình nóng trong người nên tìm uống bất kỳ loại nước mát nào. Sự chủ quan và hành động thiếu hiểu biết làm mẹ suýt chút nữa đánh mất con. Thật may, sau hơn một tháng kiên trì uống thuốc và nghỉ ngơi tịnh dưỡng, cha mẹ hạnh phúc khi nghe bác sĩ thông báo con đã chịu “nằm ngoan” trong bụng mẹ rồi.
PNO - Chỉ còn một ngày nữa là đưa ông Táo về trời, Tết đã về đâu đó ngoài kia…Tết về trong cái nắng vàng dịu dàng hong khô nong kiệu, hành, cà rốt làm dưa món của mẹ, về trên từng mái ngói đỏ tươi, len lỏi vào từng ngõ nhỏ và hiện cả trên mặt các em thơ háo hức ngồi đợi Tết.
PN - Ba mẹ như con ong cần mẫn, suốt ngày lam lũ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà vẫn không xua đuổi cái nghèo đi được. Dẫu chật vật, ba mẹ vẫn cho chị em tôi học hành đàng hoàng như chúng bạn. Và mỗi độ cuối thu, ba không quên nhờ người quen trên Đà Lạt mua giúp giống hoa cúc, lay ơn, đồng tiền… về trồng bán Tết với hy vọng tăng thêm thu nhập. Cổng nhà có giàn hoa giấy xinh xinh cộng thêm vườn mai nên xuân nào nhà tôi cũng rực rỡ sắc màu. Bao người qua lại trầm trồ khen đẹp và dừng chân xin chụp ảnh. Đó cũng là điều mà tôi tự hào nhất về căn nhà của mình thuở ấy.
PN - Na vừa tròn ba tuổi, tính hơi nhút nhát và rất biết nghe lời ba mẹ. Chủ nhật trước, đến nhà ngoại dự đám giỗ, Na cứ ôm chân mẹ nhìn lấm lét khi thấy nhiều người lạ.
PNO - Vào độ giáp Tết, nhìn các gia đình trong xóm đã tụ họp đông đủ, ông bà lại tủi thân. Phải chi bà không có con có cháu đã đành, đằng này, nhà bà thuộc hạng đông con đầy cháu. Ông bà sinh được “tứ quý, nhị nương”, ai cũng thành đạt, con cái đuề huề. Vậy mà, quanh năm suốt tháng, chỉ có hai ông bà lủi thủi trong căn nhà cấp bốn. Ngóng trông vào dịp Tết, con cháu về quây quần nhưng nào có được…
PNO - Chiều nay chồng đi làm về, la ầm từ ngoài cửa: - Vợ ơi, anh mua được vé tàu rồi nè.
PNCN - Những ngày này, khi những cơn gió mùa Đông Bắc dồn dập kéo đến, một mình giữa phố xá đông đúc xa lạ, tôi thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Bạn bè, thầy cô, rồi cả ba mẹ nữa, đều “từ mặt” tôi. Vốn là người mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn không sao ngăn nổi những giọt nước mắt hàng đêm. Cứ thế, sau những buổi làm thêm, tôi lê từng bước nặng nhọc về nhà trọ, ngả lưng một lúc lại nghĩ về đời mình.
PNCN - Đã ly hôn, nhưng chồng cũ vẫn ở lì trong nhà và còn quấy rối đủ trò - Đó là hoàn cảnh trớ trêu của bà Đào Thị Bê (159/52/30 Trần Văn Đang, P.11, Q.3, TP.HCM).
PNCN - Ông bà xưa vẫn nói “dạy con từ thuở còn thơ”, nhưng vợ chồng tôi thật sự lúng túng.
PNO - Sáng sớm đi giao ban, trời mù sương, mưa bụi giăng giăng, hai bên đường đã thấy rất nhiều xe thồ bán cà rốt ta, gừng ta... những thứ mà thường thấy khi bắt đầu vào tháng Tết. Và giữa đám xe thồ cà rốt, rau xanh ấy tự dưng thấy chòi ra một gánh hoa.
PN - Từ nhỏ, trông con bé đã xinh xắn. Chị vừa mừng vừa lo. Nhất là khi con bé trổ mã, ra dáng thiếu nữ, nhìn nó nổi trội hẳn giữa đám bạn. Vì thế chị luôn để mắt đến nó, chị sợ nó đi theo vết xe đổ của mình. Ngày xưa cũng vì xinh đẹp, lắm kẻ dòm ngó, chỉ một lần nhẹ dạ mà chị dở dang cuộc đời.
PNO - Tháng Chạp, những con phố Hà Thành như đắm chìm trong màu sắc. Màu đỏ thắm của hoa đào Nhật Tân, màu hồng phớt của bông lay ơn e lệ, được chở từ làng hoa Tây Tựu lên từ sáng sớm. Đầu các cổng trường đại học, đám sinh viên tíu tít cười cười nói nói, ba lô lỉnh kỉnh đồ đạc chuẩn bị về quê. Lên chuyến xe sớm nhất, tôi về với quê hương…
PN - Nhớ hồi đó, tôi sinh con đầu lòng, về nhà má ở quê. Việc đầu tiên là má sai một đứa em chà rửa cái thau nhôm cũ kỹ cho đến khi nó sáng hết mức có thể. Rồi má sai một đứa khác gom tro bếp trong mấy ngày thành một đống, mà phải là tro bếp được nấu bằng củi chứ không phải bằng rơm. Đích thân má giần đi giần lại để lọc lấy thứ tro mịn như bột không lẫn tí ti dăm củi dăm rác nào. Má mua loại than tốt nhất và cẩn thận nhóm thử một lò để kiểm tra.
PN - Sáng nay mẹ đến cơ quan, cô đồng nghiệp trong phòng chìa ra một tập phong bao lì xì có hình thú ngộ nghĩnh khoe là vừa mua. Rồi cô ấy gọi điện cho cô bạn ngân hàng “xí” cho một ít tiền mới để mừng tuổi bọn trẻ đầu năm. Nhìn tập phong bao sặc sỡ, mẹ giật mình: Ừ, Tết sắp đến rồi nhỉ… và mẹ lại nhớ chuyện của con Tết năm ngoái.
PNO - Bao giờ cũng vậy, khi kết thúc cuộc trò chuyện mỗi ngày với mẹ qua điện thoại – mẹ hay nói với con gái:“Giá mẹ có sức khỏe tốt hơn, mẹ sẽ vào Sài Gòn để chăm sóc cho con và cháu ngoại của mẹ".
PNO - Con ba tuổi thì ba mẹ chuyển sang nhà mới. Nhà mới rộng rãi hơn nên con có hẳn một phòng riêng với chiếc giường rất xinh. Chiếc giường hình ô tô, có bốn chân là bốn bánh xe.
PNO - Qua Giáng Sinh rồi mà Sài Gòn vẫn lạnh. Gọi về cho mẹ, mẹ nói ở nhà lạnh lắm, nhất là khuya về sáng. Nhớ mẹ. Nhớ nhà. Nhớ mùi khói bốc lên từ căn bếp tranh ngày bé.
PNO - Sài Gòn tưng bừng chào năm mới với những dãy đèn rực rỡ sắc màu, những gian hàng đầy hàng Tết với những lời mời chào đon đã…Khung cảnh quen thuộc đó khiến tôi phải dừng xe ở một góc đường, lặng ngắm cảnh vật mang âm hưởng mùa xuân mà lòng bồi hồi nhớ lại mùa xuân của năm nào, khi nhóm bạn chúng tôi còn đủ năm người.
PN - Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
PN - Ở quê ngày xưa nhà nào cũng nấu bằng bếp củi. Bếp củi thường đắp bằng đất, xây bằng gạch hoặc bằng xi măng, chủ yếu nấu bằng củi, có khi nấu bằng trấu hoặc rơm, có ống khói bằng ống đất nung hoặc xi măng để dẫn khói ra ngoài. Có nhà, bếp còn đơn giản hơn, chỉ là ba “ông táo” bằng đất hoặc là các hòn đá kê với nhau. Để lửa đỡ “ăn” soong nồi, nhiều người dùng các chảo lòng kê trên bếp trước khi đặt soong nồi vào, tùy theo cỡ nồi mà dùng cỡ chảo cho phù hợp. Vậy mà soong nồi nào cũng ám khói đen kịt.
PN - Một người đàn bà vào bệnh viện bắt con của một người đàn bà khác. Đứa bé mới sinh được một ngày tuổi, bị mang đi một quãng đường dài, mấy lần đổi xe ôm. Người đàn bà bắt cóc đứa trẻ không vì tiền, nghe đâu đã khai báo động cơ là vì tình: do muốn giữ một người đàn ông, sợ bị ruồng bỏ nên gạt mọi người trong nhà nghĩ đấy là con mình sinh ra.
PNO - Chị hơn em ba tuổi. Cái tuổi trứng gà, trứng vịt nên dễ thân và dễ chia sẻ cùng nhau nhiều thứ trong cuộc sống. Chị là con cả, sau chị còn ba em gái nên lúc nào bố mẹ cũng nhắc chị: “Phải làm gương cho các em”.
PNO - Mẹ nói cái tuổi đẹp nhất của mẹ là 23. Năm đó mẹ tốt nghiệp đại học và sẵn sàng cho tình yêu. Mình đã từng theo lời khuyên của mẹ: lo học, tình yêu tính sau.