PNO - Được nghỉ tết, chúng tôi rời thành phố về chốn bình yên quê nhà, nhưng không ngờ khắp xóm trên xóm dưới thi nhau “đắp mộ cuộc tình”.
Chia sẻ bài viết: |
Lương Quang Hưng 23-11-2024 19:47:03
Mình ngày xưa cũng hay khoái hát karaoke và thích hát karaoke nhất bất cứ khi nào.
Lương Quang Hưng 23-11-2024 19:44:02
hả?
Nguyễn văn Lưu 29-03-2020 10:47:47
Tốt nhất là đừng về
Nguyên Tâm 29-01-2020 10:23:56
Nỗi khổ trần ai bởi tình trạng ầm ĩ quá đáng của "đắp mộ cuộc tình" đâu phải chỉ dăm mười ngày tết thôi đâu. Khu phố tôi ở quanh năm suốt tháng cứ phải đóng hết tất cả mọi cửa nẻo có thể che chắn bớt sự đột nhập của âm thanh karaoke lại mỗi khi hết nhà này đến nhà nọ hứng chí lên mở giàn loa công suất lớn được kê ngay ...cổng ra vào mà hò hét. Gần nhà có ông già bà lão: Mặc kệ! Bé sơ sinh: Mặc kệ! Người bệnh cần nghĩ ngơi: Mặc kệ! Nhiều trường hợp bất hòa dẫn đến cãi cọ, động thủ tay chân, thậm chí chết người vì những dàn karaoke gầm thét như vậy đã ngày càng nhiều, nhưng chế tài từ phía chính quyền vẫn còn hững hờ, trách nhiệm từ pháp luật vẫn còn thể hiện xa xôi quá...
Đỗ Nhuần 29-01-2020 08:26:04
Bài viết mang tư tưởng cá nhân quá
29-01-2020 07:52:35
Muốn hát mà không được nên mới vậy hoà nhập với mọi người là vui vẻ nhé
tran lam 28-01-2020 07:55:35
Tâm tư u uất nên cảm thấy nặng nề, cứ yêu thích và hòa mình với người ta sẽ thấy lòng thanh thản.
Xuân Lan 27-01-2020 18:15:32
Muốn hát, ra các quán karaoke có tường cách âm. Còn tất cả các thể loại ca hát trong khu vực dân cư nên cấm tiệt. Luật ra thì rất hay nhưng chẳng có chế tài xử lý gì cả. Dân khốn khổ vì tiếng ồn quá rồi. Những kẻ hát karaoke hay hát dưới hình thức nào khác mà gây ô nhiễm tiếng ồn chắc chắn là kẻ thất học, vô ý thức.
hai nhách 27-01-2020 08:47:48
Mình không ủng hộ hát caraoke bừa bãi. Nhưng họ đem ra bãi biển chơi mà cũng bị phê phán thì hơi khắt khe!
Dung Le 26-01-2020 19:52:40
Xin nói thẳng mọi sự khốn khổ như trên do pháp luật không nghiêm mà ra! Trước khi có quyết định xử phạt thật nặng những kẻ có hơi cồn (chưa cần say rượu) mà lái xe. Mấy ai dám nghĩ chuyện cấm rượu bia như thế làm được! Bây giờ cứ mang máy đo âm thanh ra mà xử! Ở bên nhà đối diện mà cường độ lên tới 70 decibel là phạt 5 triệu, 10 triệu. Tái phạm cố ý giáng cho 20, 30 triệu. Quá 10 giờ đêm phạt gấp ba gấp năm mức ban ngày! Tôi đánh cuộc 1 ăn 1000 là không còn một thằng khốn nào dám đắp mộ cuộc tình nữa! Nhân dân và báo chí có than thở sập cả mạng internet nhưng pháp luật không nghiêm như thế thì vô ích mà thôi!
Huynhmanba@gmail.com 26-01-2020 19:09:05
Tác giả bài viết này quá sàm
Thanh Hoài 26-01-2020 16:56:36
Gần nhà tôi có khác gì đâu. Cũng luôn bị tra tấn kiểu này.
bao công 26-01-2020 14:31:16
Cái trò phát minh ra karaoke là 1 thảm họa.
võ đức Thọ 26-01-2020 14:06:53
Đàn khảy tai trâu.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.