PNO - Tôi viết ý kiến này, sẵn sàng nhận gạch đá từ các nhà đạo đức và khẳng định: Nếu bắt gặp chồng đi với tình nhân, tôi sẽ lao vào đánh ghen, chứ không nhịn.
Chia sẻ bài viết: |
nguyễn phương 19-09-2020 04:20:24
Tác giả nói lên đúng tâm trạng của các bà khi cơn ghen nổi lên ,khi đã máu lên thì đừng hỏi bố cháu là ai mà .Cứ hả dạ trước ,mọi chuyện tính sau ...nông nổi thuộc về phụ nữ mà .
Anna Do 18-09-2020 01:15:37
Hả dạ rồi thì con cái sẽ ra sao khi người người nhà nhà đều biết cha mẹ nó đánh nhau ngoài đường? Cha thì ngoại tình, mẹ thì đánh đấm?
Bình 17-09-2020 20:37:05
Nói chung, có bị dao cắt mới biết đau. Là người ngoài nên mọi người có thể sáng suốt, giữ được bình tĩnh khi thấy chồng đi với người thứ ba. Người trong cuộc thật ít khi được như vậy trừ khi chuẩn bị trước như cô giảng sư nọ. Khi biết chồng ngoại tình, điều người vợ sợ nhất là bạn bè người thân biết được vì sỉ diện mà. Cho nên đa số họ âm thầm chịu đựng , không có sự chia sẻ và đồng cảm của ai hết. Và khi chứng kiến được sự thật thì cái tức giận đã khiến họ phản ứng bằng cách đánh người thứ ba cho hả giận rồi chuyện gì sẽ tính sau. Cho nên tôi nghĩ cũng nên thông cảm và đừng chê trách. Riêng đối với tôi, tôi nghĩ nếu có thể đừng nên để xảy ra đánh nhau. Chuyện sau đó sẽ có rất nhiều phiền lụy. Nào vướng về mặt pháp luật, nào phải bị con cái trách móc vì xấu hổ với bạn bè và...nhất là không còn giữ được chồng. Thôi thì nếu biết chắc chắc chồng không sửa đổi sau nhiều lần tha thứ nên chuẩn bị mọi thứ để bảo đảm cuộc sống rồi chia tay cho xong.
Huỳnh My 17-09-2020 15:10:26
Xàm. Nếu đúng là phải nhào vô đánh cho thằng chồng một trận chứ mắc mớ gì đánh người ta. Có đáng phải động tay động chân để vướng vào pháp luật không? Người gây nên họa là thằng chồng cơ mà. Đàn bà đi đánh ghen chỉ có 2 loại: Tào lao và rảnh hoặc phụ thuộc chồng về kinh tế.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.
Mấy năm nay rồi, chị cũng chẳng còn lạ lùng gì tính nết, thói quen ứng xử đầy hờ hững, lãnh đạm của cô con gái.
“Thị phạm” cho người phối ngẫu nhằm đổi không khí phòng the. Nhưng tất nhiên luôn có học trò kém điểm thực hành trên giường.