PNO - Tôi viết ý kiến này, sẵn sàng nhận gạch đá từ các nhà đạo đức và khẳng định: Nếu bắt gặp chồng đi với tình nhân, tôi sẽ lao vào đánh ghen, chứ không nhịn.
Chia sẻ bài viết: |
nguyễn phương 19-09-2020 04:20:24
Tác giả nói lên đúng tâm trạng của các bà khi cơn ghen nổi lên ,khi đã máu lên thì đừng hỏi bố cháu là ai mà .Cứ hả dạ trước ,mọi chuyện tính sau ...nông nổi thuộc về phụ nữ mà .
Anna Do 18-09-2020 01:15:37
Hả dạ rồi thì con cái sẽ ra sao khi người người nhà nhà đều biết cha mẹ nó đánh nhau ngoài đường? Cha thì ngoại tình, mẹ thì đánh đấm?
Bình 17-09-2020 20:37:05
Nói chung, có bị dao cắt mới biết đau. Là người ngoài nên mọi người có thể sáng suốt, giữ được bình tĩnh khi thấy chồng đi với người thứ ba. Người trong cuộc thật ít khi được như vậy trừ khi chuẩn bị trước như cô giảng sư nọ. Khi biết chồng ngoại tình, điều người vợ sợ nhất là bạn bè người thân biết được vì sỉ diện mà. Cho nên đa số họ âm thầm chịu đựng , không có sự chia sẻ và đồng cảm của ai hết. Và khi chứng kiến được sự thật thì cái tức giận đã khiến họ phản ứng bằng cách đánh người thứ ba cho hả giận rồi chuyện gì sẽ tính sau. Cho nên tôi nghĩ cũng nên thông cảm và đừng chê trách. Riêng đối với tôi, tôi nghĩ nếu có thể đừng nên để xảy ra đánh nhau. Chuyện sau đó sẽ có rất nhiều phiền lụy. Nào vướng về mặt pháp luật, nào phải bị con cái trách móc vì xấu hổ với bạn bè và...nhất là không còn giữ được chồng. Thôi thì nếu biết chắc chắc chồng không sửa đổi sau nhiều lần tha thứ nên chuẩn bị mọi thứ để bảo đảm cuộc sống rồi chia tay cho xong.
Huỳnh My 17-09-2020 15:10:26
Xàm. Nếu đúng là phải nhào vô đánh cho thằng chồng một trận chứ mắc mớ gì đánh người ta. Có đáng phải động tay động chân để vướng vào pháp luật không? Người gây nên họa là thằng chồng cơ mà. Đàn bà đi đánh ghen chỉ có 2 loại: Tào lao và rảnh hoặc phụ thuộc chồng về kinh tế.
Láng giềng cứ nửa phố nửa quê vậy mà vui. Tối lửa tắt đèn có nhau, chớ không phải đèn nhà ai nấy sáng.
Đi giữa thành phố rực cờ hoa. Tôi thầm tự hào và mong có ai đó hỏi về ba, tôi sẽ rất thích và trả lời: Ba tôi là bộ đội!
Tôi vào Đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, hăng hái tham gia các hoạt động. Phong trào Đoàn Đội đã rèn tôi thành thanh niên mạnh khoẻ, lạc quan.
Bây giờ điều kiện kinh tế khá hơn, nhưng mỗi lần đưa tiền cho vợ, thái độ của chồng khiến Linh chán nản.
“Thế hệ cợt nhả” là thế hệ gì mà nhắc đến ai nấy ngao ngán lắc đầu?
Hễ không được đáp ưng yêu sách là cậu quý tử chặn số, cắt đứt liên lạc với bố mẹ.
Tôi lao vào đầu tư, làm ăn, xoay xở... nhưng cái tôi mất lại là những tháng ngày yên ổn nhất, là những bữa cơm tối có đầy đủ tiếng cười.
Người ta xài đồ cũ vì hoàn cảnh, vì thói quen, hay vì một lý do nào khác?
Khi cảm thấy chân như bước đến đường cùng, hãy nghĩ, hãy tìm đến một người để nói ra...
Chuyện mở hay tắt đèn trên giường tưởng “nhỏ như con thỏ” nhưng với không ít cặp đôi lắm khi gây cơm không lành canh không ngọt.
Con ước một lần được cảm nhận sự công bằng, được bố mẹ nhìn nhận và yêu thương như những đứa con khác trong gia đình.
Người bi quan phàn nàn về cơn gió, người lạc quan chờ đợi nó đổi chiều, người thực tế điều chỉnh lại cánh buồm
Một người chưa từng biết thế nào là hạnh phúc, coi thường hạnh phúc...
Ngày tôi thông báo nghỉ việc, đồng nghiệp gặng hỏi lý do. Khi biết tôi về quê chăm sóc mẹ bị tai biến, ai nấy đều thương.
Chị Tâm nghĩ đến chuỗi ngày chăm cháu như một sự bắt buộc, tự dưng tâm tư nặng trĩu…
Thay vì im lặng và hờn dỗi, có lẽ các ông chồng nên học cách chia sẻ, bày tỏ cảm xúc.
Đổi từ trà nóng sang trà chanh ướp lạnh cũng có cái hay. Đâu phải cái gì mới mẻ cũng là sai trái, hư hỏng.
Thiền là khi tâm trí tĩnh lặng, loại bỏ những suy nghĩ lo toan, đưa bản thân trở về sự an định. Nhưng tôi lại thiền với cách không giống ai.