PNO - Đối phó với con rể tham lam, tính toán, bà phải đi nước cờ cao tay mới mong bảo bọc được con gái và cháu ngoại.
Chia sẻ bài viết: |
Người đọc báo 20-06-2023 16:10:28
Có lẽ cô này quá nhu nhược
Người qua đường 09-06-2023 10:11:25
Thường thì đối phương phải có gì đó để vợ con chịu phụ thuộc, chẳng hạn làm chủ kinh tế. Đọc nguyên bài chả hiểu anh chồng có cái gì mà vợ con ảnh phải ngậm đắng nuốt cay cố bu theo ảnh. Khó hiểu thật đấy.
Mai van loc 07-06-2023 16:54:42
Bó tay thằng đàn ông khốn nạn
Tulip tran 06-06-2023 16:12:16
Ui, một người đàn ông đáng sợ, hơn cả đàn bà, vậy mà chị cũng ở được từng ấy năm !!!!!!!!
Bùi Tấn Phúc 06-06-2023 10:48:54
Đôi dép không vừa thì kiếm đôi dép khác chứ tối ngày mang đôi dép chật làm chi
Trương Mỹ Hương 06-06-2023 06:43:12
Mình cũng là phụ nữ nhưng quả thật mình rất thán phục cô vợ này. Ai đời bị chồng hắt hủi đến mức bắt ăn riêng mà vẫn cố bám víu, không lẽ anh chồng quí giá đến mức không dám li hôn? Và cô vợ cần chồng đến thế ư? Và còn bà ngoại nữa, thấy con rể mất dạy, đày đoạ con gái mình mà không có lời khuyên thì thôi rồi. Hết nói nổi.
Haile 05-06-2023 16:30:19
Kỳ lạ, khổ còn cố bám rồi kêu, kiểu trùm chăn rồi kêu nóng, ngột ngạt.
Lê Thanh Hà 05-06-2023 15:16:44
Đọc xong bài viết, thấy chưng hửng. Nước cờ cao tay là thế ư? Giả sử không có tiền đền bù thì lấy gì cho con gái? Và bài học rút ra từ câu chuyện này là gì?
LuongBTC 04-06-2023 22:50:38
Có một thằng chồng, một thằng rể khốn nạn như vậy là do không có một thời gian tìm hiểu đủ dài về thân phận, gia đình của nó. Điều tốt nhất là hãy LY HÔN ngay lập tức để làm lại một cuộc sống đáng sống !!!
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?