PNO - Cuộc sống của anh luôn là bạn bè, đối tác, những dự án kinh doanh liên tu bất tận… mà đụng đến đâu là thua lỗ đến đấy.
Chia sẻ bài viết: |
Yokohaka 30-09-2023 23:32:08
Này nghiện ngập rồi chứ làm ăn gì? Làm ăn mà không biết sức người sức ta, lôi cả nhà chịu trận đã là thất bại đầu tiên rồi, còn trông mong gì nữa?!
Trương Mỹ Hương 21-04-2023 08:59:48
Nghe bạn hỏi câu nên gắng gượng để con có cha, thật lòng mình thấy ngán ngẩm cho bạn. Đã gần 10 bạn phải gồng mình trả nợ, nuôi con…chưa đủ sao hả bạn? Sao đành lòng tính về thế chấp nhà ba mẹ để ông chồng bất tài của bạn đốt vào mấy dự án hão Huyền của anh ta nữa? Chấm dứt ngay và luôn. Nếu anh ta làm dữ thì li hôn là con đường tốt nhất bạn nên làm để toàn tâm toàn ý nuôi con, lo cho bản thân mình.
Makisan 21-04-2023 08:25:49
Bạn ly hôn gấp để còn giữ tài sản mà nuôi con, cho ba má dưỡng già. Không thể để anh ta kéo cả nhà xuống bùn.
Eric Hoang 21-04-2023 08:11:13
Đàn ông chí lớn thì không trách được, nhưng chí lớn mà đâm đầu vào tường thì phải xem lại. Khởi nghiệp không chỉ là một hoài bão, một ý tưởng mà là một chặng đường có lộ trình, có kế hoạch, chiến lược, chiến thuật chứ không phải người ta làm được thì mình cũng làm được. 91% khởi nghiệp thất bại, nhưng thất bại thì nên đi cày để lấy vốn, lấy kinh nghiệm để làm lại, chứ không phải lấy tiền tích cóp của nhà, của cha mẹ để dùng (tất nhiên không tính đến những gia đình thừa tiền). Nên có một khoảng thời gian tích luỹ lại sau mỗi lần thất bại. Đây là ý kiến và từ kinh nghiệm của cá nhân. Don't judge me.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.