PNO - Tôi nghĩ có thể cho cháu ở trong một năm đầu để quen đường sá rồi tính sau, đằng này vợ tôi đã từ chối thẳng thừng... Cũng vì chuyện này mà vợ chồng tôi chiến tranh lạnh sau trận cãi vã ồn ào từ tuần trước.
| Chia sẻ bài viết: |
Nguyễn Thị Anh Thư 05-11-2023 07:57:46
Có khả năng thì giúp tiền, hỗ trợ vật chất để cháu học hành có cái nghề nuôi thân. Không nên cho ở chung nhà, chịu trách nhiệm thay cha mẹ vì nên thì cha mẹ cháu nhờ mà hư hỏng thì mình bị đổ thừa, rồi cạn nghĩa anh em. Có con thì nuôi con, dạy con, quản con, đừng chia trách nhiệm cho người khác.
Tài 16-09-2023 23:07:28
Không ở nhờ là chuẩn chuyện gì ra chuyện đó, mất lòng trước được lòng sau, đừng như tôi há miệng mắc quai, 5; 6 năm liền cơm nước cuối cùng có khi vẫn mang tiếng con rể ích kỷ, vô ơn, hẹp hòi.
Thanh 16-09-2023 22:43:05
Còn tôi thì nuôi cháu vợ gần như là 5 năm, tuy ở với cậu ruột đã ly dị vợ sống một mình nhưng gần nhà tôi 70% cơm nước giặt giũ là bên nhà tôi, đôi khi sang ở ngủ cả vài tháng, không bao giờ biết hỏi han chú dượng về cơm nước, quét hộ cái nhà vặt hộ bó rau, dọn hộ cái rác nhà tắm, quần áo thay ra chú dì phải dọn, học xong đại học ra ngoài ở được vài tháng thì cô đơn, lo lắng vì chỉ biết học và giao tiếp xã hội kém, ít bạn bè, cơ bản sức yếu, gần đây lại đã đi làm nhưng lại chuyển về ở hẳn nhà tôi, nhưng lại thêm một cô em gái ra học đại học tính đến nay đã ở gần 8 tháng, tôi thì thích con gái hơn vì dễ bảo, ít dỗi, nói chung chúng nó ngoan nhưng rất lười và không hề biết tý việc nhà nào, tôi gần như làm tất từ công việc XH đến việc nhà, con cái do vợ đạc thu công việc, nhà lại chỉ có 2 phòng ngủ, hai con gái tôi một đứa lớp 8 một đứa lớp 1 nhà tôi dồn làm một phòng ngủ không đủ, chỗ học của các con không có, tạm bợ, kinh tế bình thường, rất nhiều khi nhìn phòng các cháu ở mà lòng bộn bề lại phải dọn hộ trải chiếu hộ, đôi khi các sản phẩm phụ mình phải dọn giúp, mà quan trọng là sự giêng tư, sinh hoạt rất bất tiện mặc dù đã rất cố gắng, tế nhị, không dám lời lẽ to tiếng đụng chạm trực tiếp, cơm nước ăn tước ăn sau để phần rất mệt, xe cô dắt vào nhà cũng chả giúp được chú. Gần đây tôi lại thất nghiệp cứ ở nhà ngày 2 bữa cơm, rồi chờ đợi ăn sớm ăn muộn tính toán đi chớp búa rất mệt mỏi và thấy mình vô dụng, tự trọng, nhiều khi nấu cơm ngon mà cũng không dám ngồi ăn cùng con cháu vì vợ không về ăn cùng, ăn cùng thì lại ngại nhà mình mình lầm mà còn thấy tự ty mất tự do, đặc biệt lại là cháu ngoại, lên gần đây đã tới hạn và có chút mâu thuẫn vợ chồng, bọn nó cũng đã hiểu và đang tìm nhà nhưng bố mẹ các cháu, chúng nó lại đang có tâm lý trách cứ hờn dỗi, thật mệt mỏi, bao nhiều thời gian giành cho nhưng chỉ cần một chút là có thể hỏng hết, lại mắc oán. Tốt nhất là lên có hỗ trợ về cái khác, không nhất thiết gia đình phải có người thứ 3;4 làm xáo trộn, ngắn thì không sao, lâu ngày kiểu gì cũng lục đục vợ chồng, mất tự do ngay chính nhà mình, lại còn mang tiếng, giàu có còn đỡ, đủ thiếu với có chút ơn mà sẩy ra chuyện gì là rất mệt mệt.
Lan Anh 12-07-2023 11:29:53
Cô vợ ghê gớm thật. Nhưng cháu chồng cũng cần phải xem xét lại
Cái khổ của một cô vợ sống tối giản vớ phải ông chồng thích tha đồ cũ về chất đống, ai hiểu thấu?
Từ nước ngoài trở về, nhìn ngôi nhà của mình, vợ chồng tôi không khỏi bàng hoàng.
Lao động nội trợ có giá trị ngang bằng với lao động có thu nhập. Người chồng không có quyền gây sức ép hay thao túng người vợ nội trợ.
Chú nói đã thương người phụ nữ khác, muốn cùng cô ta xây hạnh phúc mới. Mặc tiếng gào khóc của vợ con, chú quyết dứt áo ra đi.
Tôi chưa từng tò mò về quá khứ của anh, có lẽ vì thế mà tôi khá chới với trước những lời bóc phốt kia của vợ cũ...
Người nắm được kiến thức tài chính sẽ ít bị lệ thuộc và dễ bảo vệ quyền lợi của mình hơn.
Nếu đàn ông có thể chọn men say để lãng quên thì đàn bà lại chọn tình thương để vượt qua nỗi buồn.
Thỉnh thoảng mình cũng nên bớt nhìn giá cả, thả lỏng đầu óc cho tinh thần thư thái, đón nhận những món quà đắt giá con gái mua tặng...
Mỗi người đều có quyền với tiền mình làm ra, có quyền định đoạt và chi tiêu hợp lý; khi giao tiền về một mối thì quyền đó cũng không giảm đi.
Tuổi 50 mở ra một giai đoạn sống nhiều trăn trở, nơi người phụ nữ vừa làm con, làm mẹ, vừa học cách đối diện với sự mong manh của chính mình.
Cứ tưởng khi tôi đưa tiền về, vợ sẽ bớt khó chịu nhưng vợ không vui, hối thúc chồng đi tìm công việc khác để đi làm hành chính.
Một chút ánh sáng, một chút ấm áp… để biết rằng cuộc sống vẫn còn niềm vui.
Để giữ lại chút tự chủ của người đàn ông, tôi phải nhận việc làm thêm ngoài giờ, cày thêm vào buổi tối...
Chồng nộp lương cho vợ và được phát 500.000 đồng/tuần. Tuy nhiên, sự 'khống chế' đó đã đổi lại bằng căn nhà phố sau nhiều năm vợ chồng ở nhà thuê...
Ra riêng, tôi mừng thoát cảnh làm dâu. Nào ngờ, cuộc sống tự do bỗng chốc thành địa ngục khi tôi bị mẹ chồng xét nét và kiểm soát từng góc nhà.
Tôi nghĩ, để có nền tảng gia đình bền chặt, vợ chồng gắn kết, tiền nên về 1 mối với mục tiêu dành cho chi tiêu gia đình, lo cho con...
Việc tình dục được mang ra làm quà để giảng hòa cho hục hặc không hiếm hoi gì, nếu không nói đây là một chức năng kiểu 'giá trị gia tăng'.
Sau vài năm hôn nhân, Loan rã rời vì mọi chi tiêu trong gia đình đều nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của mẹ chồng.