PNO - Ngoài 70, ông bà vẫn xưng hô với nhau bằng những tiếng “anh - em” ngọt ngào. Họ như 2 người bạn tâm giao, hòa hợp trong mọi ý định, sở thích.
Ngôi nhà đơn sơ của ông bà nằm đầu một con hẻm nhỏ khó tìm, nhưng chỉ cần đến khu vực nhà thờ Lái Thiêu (TP Thuận An, tỉnh Bình Dương) hỏi nhà bà Y - ông Lợi, mọi người đều biết đó là “ông bà châm cứu đông y, chữa bệnh miễn phí”.
Bà Nguyễn Thị Y xuất thân là nữ điều dưỡng, nữ hộ sinh nhiều năm công tác tại Bệnh viện đa khoa TP Thuận An, Bình Dương. Năm 1995, bà xin nghỉ làm tại bệnh viện rồi theo học để sau này trở thành hội viên Hội Đông y Việt Nam.
Năm 2004, bà mở phòng khám châm cứu từ thiện tại nhà để giúp đỡ bà con nghèo. Chung chí hướng với vợ, chồng bà - ông Phan Thành Lợi cũng theo học ngành đông y. Tiếng lành đồn xa, căn nhà chừng 40m2 cũng là phòng khám từ thiện của vợ chồng bà với 4 chiếc giường y tế mỗi ngày đón trên 10 lượt khách. Ngày cao điểm, khoảng 20 người tới thăm khám và chữa trị những bệnh thông thường. Đa phần họ là công nhân, người bán vé số, lao công, tạp vụ…
Tôi đến phòng khám của ông bà vào một buổi sáng, ông bà đang tất bật chăm sóc bệnh. Chị Trần Thị Thu (64 tuổi) làm công việc buôn bán tự do chia sẻ: “Hơn 10 năm rồi, cứ thấy trong người không được khỏe tôi lại ghé nhờ cô Y khám và xoa bóp, châm cứu, thành bệnh nhân thân thiết lúc nào không hay. Cô chú không lấy tiền. Nhưng biết cô chú làm từ thiện nhiều năm nay, nên tôi thỉnh thoảng vẫn góp chút đỉnh để phụ cô chú mua thuốc giúp lại người khác”.
Chị Diệu Linh (56 tuổi) có nghề hát bóng rỗi (hát lễ cúng đình) nhưng thu nhập bấp bênh. Chị là bệnh nhân quen thuộc hơn chục năm nay của phòng khám từ thiện cô Y. Chị Linh cho biết: “Có giai đoạn chân của tôi đau nhức đến nỗi không đi nổi. Nếu không có phòng khám từ thiện của cô chú, chắc tôi phải nằm liệt vì không đủ tiền đi bệnh viện chạy chữa”.
Ông Phan Thành Lợi và bà Nguyễn Thị Y quen biết rồi kết hôn với nhau năm 1985. Từ nhỏ, bà Y đã ăn chay trường. Sau khi lấy vợ, ông Lợi cũng ăn chay trường cùng vợ cho đến nay. Ông bà có người con trai nay đã trưởng thành và có gia đình riêng.
Ông Lợi cho biết, ông bà gặp nhau là một duyên lành bởi cả hai cùng quan điểm sống: hướng thiện, giúp đỡ mọi người. Ngoài khám bệnh cho bệnh nhân, mỗi tối ông bà đều cùng nhau đọc kinh Phật và hài lòng với cuộc sống giản dị. Ông cười: “Tôi là người chăm sóc vợ nhiều hơn, vì thể trạng và sức khỏe của tôi tốt hơn bà ấy. Tôi là người chủ cái bếp. Vợ khen tôi nấu cơm chay ngon hơn bà ấy”.
Khi rảnh rỗi, ông bà cùng lật cuốn album xem và nhớ lại những chương trình hoạt động từ thiện |
Tối, sau những giờ làm việc, ông bà thường ngồi lại tâm tình, xem lại hình ảnh trong hành trình đi đây đó giúp người. Bà ít nói, ông cũng ít nói. Căn nhà nhỏ bình yên giữa dòng đời có nhiều biến động. Tôi tò mò về kinh phí hoạt động của phòng khám, bà nhẹ nhàng: “Vợ chồng tôi có lương hưu, ăn chay nên cũng đủ sống. Chúng tôi giúp người chủ yếu bằng công sức, như bấm huyệt, châm cứu, xoa bóp… Ai truyền nước, thì chỉ trả tiền chai nước”.
Đến nay đã ngoài 70, ông bà vẫn luôn xưng hô với nhau bằng những tiếng “anh - em” ngọt ngào. Tôi cảm nhận họ như 2 người bạn tâm giao, hòa hợp trong mọi ý định, sở thích. Ông bà cũng luôn bên nhau trong các hoạt động thiện nguyện của nhiều tổ chức để khám chữa bệnh cho bà con nghèo vùng sâu vùng xa.
Từ năm 2008 đến nay, ông bà duy trì đều đặn việc tặng 150 ổ bánh mì vào các ngày 15 và 30 mỗi tháng cho người lao động nghèo. Đôi vợ chồng được các cơ quan đoàn thể tặng nhiều bằng khen cảm ơn và được bà con lối xóm xa gần mến mộ.
Ly Na
Chia sẻ bài viết: |
Thanh Bình 01-02-2023 09:01:42
Rất ngưỡng mộ Chú và Cô. Kính chúc Chú và Cô nhiều sức khỏe - hạnh phúc - bình an và luôn là chỗ dựa về sức khỏe cho bà con có hoàn cảnh khó khăn.
Không biết rổ đậu ngon vì chắc hạt hay ngon vì không khí xóm giềng cùng bao thế hệ gia đình bên những câu chuyện ngắn dài xoay quanh mùa đậu.
Sau chuyến du lịch, trong khi vợ đăng ảnh 2 người nắm tay tình cảm thì anh đăng tấm lưng một mình với caption “cô đơn trước biển".
Mẹ tôi, yêu bóng đá với một tình yêu tuyệt đối, như yêu đứa con của mình, ủng hộ các cầu thủ hết mình.
Một tấm gương hôn nhân nứt chỉ có thể lành được nếu cả hai cùng có ý muốn hàn gắn.
Ba mắng tụi con “chỉ thích những điều nhảm nhí”, “không lo học, chỉ mải đu thần tượng”…
Ngoài 80 tuổi nhưng vợ chồng ông Nguyễn Văn Bảy vẫn khỏe mạnh, minh mẫn. Họ vẫn chăm sóc, quan tâm và trao cho nhau yêu thương từ những việc nhỏ nhất.
Ở xã Nghĩa Thắng (huyện Đắk R'Lấp, tỉnh Đắk Nông), ai cũng biết đến Nguyễn Văn Tiến (31 tuổi) với câu chuyện hiếu thảo anh dành cho mẹ.
Hồi ấy, nhà nuôi rất nhiều gia súc, lại làm ruộng nhiều nên cha tôi sắm hẳn 2 chiếc xe kéo. 1 chiếc xe trâu kéo, 1 chiếc xe bò kéo.
Chị Huyền thấy mông lung về cuộc sống, khó quản lý cảm xúc. Qua giới thiệu, chị Huyền theo các câu lạc bộ “chữa lành”, thiền định.
Ngày tôi đi lấy chồng, bác tôi cười, bảo: “Con gái mà lấy chồng xa/ Giống như con lợn khái tha lên rừng”. Tôi đã không hiểu sao bác nói vậy.
Ép người khác ăn thứ họ không muốn thì khác gì chịu cực hình. Mỗi người một khẩu vị theo sở thích, chị không thể bắt chồng con theo mình được.
Người lớn nên nói ít lại, kiên nhẫn chờ đợi, ôn hòa, tử tế nhưng kiên định, tôn trọng cách trẻ làm và khuyến khích trẻ đưa ra ý kiến.
Cái tôn ti trật tự từ gia đình mang ý nghĩa rộng ra xã hội. Mà, trên bảo dưới không nghe là điều thường thấy hiện nay.
Phải nịnh nọt, dụ dỗ mãi tôi mới lưu lại được những khoảnh khắc an nhàn, vui vẻ bên nhau của ba mẹ như thế này.
"Mẹ khóc hả?", giọng đứa trẻ tự kỷ, ngây ngô, nhưng sâu trong tâm hồn, có lẽ cậu cũng cảm nhận được sự vỡ vụn trong lòng người mẹ.
Sống tưởng chừng là chuyện riêng của một gia đình, nhưng lại là câu chuyện của một thế hệ, của quá khứ - hiện tại, tình yêu và chia ly…
Một mình tôi bước tiếp con đường bạn đã chỉ ra, nhưng tôi không còn cảm giác cô độc hoặc tự ti nữa.
Nhà giáo Phan Thị Tùy Anh đã đúc rút ra 3 bài học tuyệt vời từ hướng tiếp cận Reggio Emilia mà ba mẹ có con 0-6 tuổi có thể áp dụng.