PNO - Ngoài 70, ông bà vẫn xưng hô với nhau bằng những tiếng “anh - em” ngọt ngào. Họ như 2 người bạn tâm giao, hòa hợp trong mọi ý định, sở thích.
Ngôi nhà đơn sơ của ông bà nằm đầu một con hẻm nhỏ khó tìm, nhưng chỉ cần đến khu vực nhà thờ Lái Thiêu (TP Thuận An, tỉnh Bình Dương) hỏi nhà bà Y - ông Lợi, mọi người đều biết đó là “ông bà châm cứu đông y, chữa bệnh miễn phí”.
Bà Nguyễn Thị Y xuất thân là nữ điều dưỡng, nữ hộ sinh nhiều năm công tác tại Bệnh viện đa khoa TP Thuận An, Bình Dương. Năm 1995, bà xin nghỉ làm tại bệnh viện rồi theo học để sau này trở thành hội viên Hội Đông y Việt Nam.
Năm 2004, bà mở phòng khám châm cứu từ thiện tại nhà để giúp đỡ bà con nghèo. Chung chí hướng với vợ, chồng bà - ông Phan Thành Lợi cũng theo học ngành đông y. Tiếng lành đồn xa, căn nhà chừng 40m2 cũng là phòng khám từ thiện của vợ chồng bà với 4 chiếc giường y tế mỗi ngày đón trên 10 lượt khách. Ngày cao điểm, khoảng 20 người tới thăm khám và chữa trị những bệnh thông thường. Đa phần họ là công nhân, người bán vé số, lao công, tạp vụ…
Tôi đến phòng khám của ông bà vào một buổi sáng, ông bà đang tất bật chăm sóc bệnh. Chị Trần Thị Thu (64 tuổi) làm công việc buôn bán tự do chia sẻ: “Hơn 10 năm rồi, cứ thấy trong người không được khỏe tôi lại ghé nhờ cô Y khám và xoa bóp, châm cứu, thành bệnh nhân thân thiết lúc nào không hay. Cô chú không lấy tiền. Nhưng biết cô chú làm từ thiện nhiều năm nay, nên tôi thỉnh thoảng vẫn góp chút đỉnh để phụ cô chú mua thuốc giúp lại người khác”.
Chị Diệu Linh (56 tuổi) có nghề hát bóng rỗi (hát lễ cúng đình) nhưng thu nhập bấp bênh. Chị là bệnh nhân quen thuộc hơn chục năm nay của phòng khám từ thiện cô Y. Chị Linh cho biết: “Có giai đoạn chân của tôi đau nhức đến nỗi không đi nổi. Nếu không có phòng khám từ thiện của cô chú, chắc tôi phải nằm liệt vì không đủ tiền đi bệnh viện chạy chữa”.
Ông Phan Thành Lợi và bà Nguyễn Thị Y quen biết rồi kết hôn với nhau năm 1985. Từ nhỏ, bà Y đã ăn chay trường. Sau khi lấy vợ, ông Lợi cũng ăn chay trường cùng vợ cho đến nay. Ông bà có người con trai nay đã trưởng thành và có gia đình riêng.
Ông Lợi cho biết, ông bà gặp nhau là một duyên lành bởi cả hai cùng quan điểm sống: hướng thiện, giúp đỡ mọi người. Ngoài khám bệnh cho bệnh nhân, mỗi tối ông bà đều cùng nhau đọc kinh Phật và hài lòng với cuộc sống giản dị. Ông cười: “Tôi là người chăm sóc vợ nhiều hơn, vì thể trạng và sức khỏe của tôi tốt hơn bà ấy. Tôi là người chủ cái bếp. Vợ khen tôi nấu cơm chay ngon hơn bà ấy”.
![]() |
Khi rảnh rỗi, ông bà cùng lật cuốn album xem và nhớ lại những chương trình hoạt động từ thiện |
Tối, sau những giờ làm việc, ông bà thường ngồi lại tâm tình, xem lại hình ảnh trong hành trình đi đây đó giúp người. Bà ít nói, ông cũng ít nói. Căn nhà nhỏ bình yên giữa dòng đời có nhiều biến động. Tôi tò mò về kinh phí hoạt động của phòng khám, bà nhẹ nhàng: “Vợ chồng tôi có lương hưu, ăn chay nên cũng đủ sống. Chúng tôi giúp người chủ yếu bằng công sức, như bấm huyệt, châm cứu, xoa bóp… Ai truyền nước, thì chỉ trả tiền chai nước”.
Đến nay đã ngoài 70, ông bà vẫn luôn xưng hô với nhau bằng những tiếng “anh - em” ngọt ngào. Tôi cảm nhận họ như 2 người bạn tâm giao, hòa hợp trong mọi ý định, sở thích. Ông bà cũng luôn bên nhau trong các hoạt động thiện nguyện của nhiều tổ chức để khám chữa bệnh cho bà con nghèo vùng sâu vùng xa.
Từ năm 2008 đến nay, ông bà duy trì đều đặn việc tặng 150 ổ bánh mì vào các ngày 15 và 30 mỗi tháng cho người lao động nghèo. Đôi vợ chồng được các cơ quan đoàn thể tặng nhiều bằng khen cảm ơn và được bà con lối xóm xa gần mến mộ.
Ly Na
Chia sẻ bài viết: |
Thanh Bình 01-02-2023 09:01:42
Rất ngưỡng mộ Chú và Cô. Kính chúc Chú và Cô nhiều sức khỏe - hạnh phúc - bình an và luôn là chỗ dựa về sức khỏe cho bà con có hoàn cảnh khó khăn.
Cảm ơn ông đã “hàn” và “vá” từng mảng ký ức cho nhiều thế hệ, thành “bức ảnh trong đời”.
Nhiều người mẹ có linh tính mách bảo sự bất ổn của con, nhưng lại cho rằng mình lo nghĩ vu vơ và bỏ qua.
Các chuyên gia giáo dục khẳng định rằng, chỉ cần bố dành ít nhất 10 phút mỗi ngày để chơi cùng con sẽ giúp con học tốt hơn.
Có cái gọi là lợi thế của gái xấu không? Có phải con gái xấu ít người nhòm ngó, đấy là lợi thế so với con gái đẹp?
Bà Nghiên nay đã 102 tuổi. Bà vẫn nghiền bột cho trẻ em, lúc rảnh rỗi bà ngồi khâu quạt giấy. Quạt của bà đường chỉ đều tay, rất khéo.
Bạn con bị trúng “tiếng sét” của thầy giáo dạy tin học trong trường. Bạn ấy tuyên bố sẽ làm tất cả bằng mọi giá để chiếm được tình cảm của thầy.
Chị Nga lên Hà Nội đi rửa bát thuê, làm giúp việc, bán hàng rong… để có tiền cho mẹ con thuê trọ, cho cậu con trai khiếm thính học chuyên biệt.
Họ làm sao biết rằng, hình ảnh 2 người nắm tay nhau ung dung bước trong buổi sáng lạnh lẽo đó đã ảnh hưởng đến tôi ra sao.
Lời nói “trói tim” nhau bằng sợi thừng gai hay chiếc nơ xinh xắn, êm ái là do người trong cuộc chọn lựa, bằng cách mà họ tương tác với bạn đời.
Tôn trọng người khác và quy tắc chung là điều cần làm, nhưng đừng vì thế mà bóp nghẹt cá tính của con.
Tấm ảnh đầu tiên tôi chụp cùng cha là ngày tôi tròn 18 tuổi. Tôi phải năn nỉ mãi cha mới chịu chụp vì ông sợ tốn thêm tiền.
Khi thu chớm sang, chị liền đi mua một loạt đồ đẹp để… đưa đón con đi học. Chị nghĩ, đi đón con cũng phải đẹp.
Chỉ là mạng ảo thôi nhưng khiến cuộc sống trở thành nặng nề hơn và đôi lúc chuốc lấy thất bại một cách không đáng.
Mặc dù gánh định kiến "tay lái yếu", nhưng nhiều nghiên cứu lại chứng minh phái nữ lái xe hơi tốt hơn phái nam.
Chồng tôi phản đối việc con có bạn gái, nhưng anh không đưa ra được giải pháp khả thi nào mà cứ đẩy qua tôi: "Em nói với con đi".
Lòng tôi rưng rức nỗi niềm khi tấm ảnh nhà nội bỗng dưng rơi ra từ cuốn sách đã lâu tôi không đụng tới…
Xin đừng vội vàng kéo vali đến sống cùng người yêu, bởi phụ nữ khó tránh khỏi những tổn thương về nhiều phương diện, có khi ân hận cả đời.
Tình yêu của ba và mẹ chồng, nhắc đến là thương. Thương sâu sắc, mặn nồng như những nồi bún mắm đậm đà.