Ba đã bỏ con đi…

22/10/2014 - 07:10

PNO - PNO - Trong cuộc đời mỗi người, hình như ai cũng có một vài điều khiến người ta khi nhớ lại luôn cảm thấy hối tiếc. Điều duy nhất tôi hối tiếc trong suốt quãng đời mười chín năm đã qua của mình là vẫn chưa nói được câu...

edf40wrjww2tblPage:Content

Tôi là người không có thói quen thể hiện tình cảm bằng lời nói. Ba tôi cũng vậy. Có lẽ vì thế mà trong suốt quãng thời gian ở bên cạnh ba, tôi chưa bao giờ nói câu “Con thương ba” và ba cũng chưa bao giờ làm thế với tôi.

Khi tôi chuẩn bị thi vào đại học, sau một tháng không đồng ý với trường mà tôi chọn thi, ba gọi tôi lại và bảo rằng: “Thôi tùy mày vậy. Mày chọn rồi thì sướng khổ gì cũng ráng chịu nghen”. Lúc đó tôi không hề biết rằng, bên trong những từ ngữ trách cứ ấy là cả một nỗi lo lắng không thể nói thành lời.

Ba da bo con di…

Một ngày trước khi lên thành phố nhập học, ba không hề nói với tôi lời nào. Ba chỉ lấy xe máy và đi đâu đó cả buổi chiều. Tôi cứ tưởng ba không muốn nhìn mặt tôi nữa khi tôi cứ quyết tâm theo đuổi cái nghề mà cả gia đình đều cho là không hợp với một đứa con gái. Rồi ba về, gọi tôi ra phía sau nhà, ba dúi vào tay tôi một xấp tiền và bảo: “Cầm lấy, thiếu gì thì xài, đừng cho má mày biết. Lên đó ráng học, tau chỉ có mình mày thôi. Học dở về đây tau quýnh gãy giò”.

Cách thể hiện tình thương của ba chất phác, sần sùi và thô ráp biết bao. Lúc ấy, tôi muốn nói cảm ơn ba, muốn nói con thương ba nhiều lắm, nhưng sao miệng tôi vẫn không thể nào cất nổi những lời ấy. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi và không xứng đáng với những gì ba đã dành cho tôi.

Đi học xa, trong những cuộc điện thoại của tôi về nhà hầu như không nghe giọng nói của ba, nhưng tôi biết ba ngồi ngay bên cạnh mẹ những khi ấy. Ba chỉ âm thầm lắng nghe tôi, âm thầm dõi theo tôi. Lần nào tôi về, ba cũng lấy xe ra tận bến chở tôi vào nhà. Rồi ba nói mẹ đi chợ mua đồ ăn về nấu cho tôi. Trước khi tôi đi, ba lại dúi vào tay tôi một số tiền với câu nói giản đơn: “Má cho tiền đủ chưa? Tau cho thêm, có thiếu gì thì xài”.

Vậy mà, tôi đã vô tâm không hề nhận ra những việc ba đã là chính là cách ba thể hiện tình thương dành cho tôi. Nhiều lúc, thấy bạn cùng phòng kí túc xá gọi điện thoại về cho ba, hai cha con trò chuyện thân mật, tôi không khỏi ghen tỵ. Tôi cũng muốn được như họ. Nhưng sao ba không bao giờ gọi điện thoại cho tôi?

Ngày đầu tiên của năm hai đại học, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ. Tôi để nhỡ cuộc gọi vì cài chế độ im lặng khi đang học. Tôi gọi điện lại cho mẹ hai tiếng sau đó. Người nghe máy là dì tôi. Dì bảo: ba tôi vừa mất cách đây một tiếng đồng hồ vì tai nạn giao thông, mẹ tôi ngất xỉu nên giờ đang chuyền nước biển. Giây phút ấy, mọi thứ trong tôi như sụp đổ. Tôi lao như bay về nhà. Bốn tiếng đi xe dài hàng thế kỉ. Tôi về nhà, nhìn thấy di ảnh cùng nụ cười của ba mà tim tôi nghẹn lại. Đó là ba trong tấm ảnh chụp chung với tôi vào chuyến đi Đà Lạt cách đây hai năm. Mẹ vẫn hay bảo, tấm ảnh này ba cười mãn nguyện nhất. Vậy mà giờ đây, nụ cười mãn nguyện ấy tôi đã không còn được nhìn thấy nữa.

Ba da bo con di…

Giờ đây, tôi luôn tự trách mình. Tại sao khi ba còn bên tôi, tôi lại chẳng hề biết trân trọng những giây phút ấy. Tại sao khi ba đánh tôi, mắng tôi, tôi luôn cãi lại mặc dù chính tôi là người có lỗi. Tại sao tôi lại không gọi điện thoại cho ba thay vì ngồi đợi ba gọi cho tôi. Tại sao tôi không chủ động yêu thương ba nhiều hơn.

Có thứ gì đó như vỡ ra trong tôi. Ba đã bỏ tôi đi. Ba bỏ tôi khi tôi chỉ vừa biết trân trọng những yêu thương thầm lặng nhất ba dành cho tôi. Ba bỏ tôi khi tôi chưa kịp ôm ba và nói “Con yêu ba nhiều lắm”.

Ba đã bỏ tôi đi...

DU DƯƠNG

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI