Tôi sống như tội phạm khi đứa thứ ba không phải con của chồng

19/03/2017 - 09:45

PNO - Tôi đã sai, đã gây ra một chuyện tày trời, nhưng tôi ân hận, muốn được sửa sai, chuộc lỗi, sao không có cơ hội?

Năm cuối cấp, anh trai tôi dẫn về một người bạn thân có gia đình khá giả nhất nhì trong làng, giới thiệu với cha mẹ. Cả nhà gật gù vừa ý cho rằng anh bạn ấy, gia đình ấy rất đáng để gửi gắm tôi. 

Toi song nhu toi pham khi dua thu ba khong phai con cua chong
 

Dù tôi từng có những mộng mơ, nhưng mơ ước đã phải nhường chỗ cho một thực tế: nhà nghèo làm sao học nữa? Thế là tôi có chồng ngay khi vừa học xong cấp III. Chồng tôi và gia đình bên chồng hãnh diện vì cưới được một cô dâu xinh đẹp, nết na, giỏi giang, chịu thương, chịu khó. Gia đình tôi lại nở mày nở mặt vì gả được con gái cho gia đình giàu có, tử tế.

Rồi tôi sinh được một con trai và một con gái đẹp như thiên thần, gia đình chồng rất vừa ý. Vừa chăm con, vừa làm quen với công việc buôn bán nhà chồng, ai cũng khen tôi khéo vén. Gia đình tôi cũng nhờ đó mà được thơm lây, tôi cũng có điều kiện giúp anh em mình những lúc khó khăn. Với tôi, chẳng có gì phải mơ ước thêm nữa. 

Nhưng cuộc sống luôn có những thử thách. Chuyện xảy ra khi chồng tôi quá chủ quan, để cho vợ và bạn cùng đi giao hàng ở tỉnh xa. Anh ta là bạn thân của chồng tôi hồi đi học, làm ăn thất bại, chồng tôi gặp, đưa về làm lái xe chở hàng. Ban đầu là hai vợ chồng tôi cùng đi, nhưng sau đó thấy vợ lanh lợi, tháo vát, một mình cũng quán xuyến được nên chồng tôi ở nhà lo việc khác. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cùng anh bạn đó rong ruổi hết chuyến này đến chuyến khác.

'Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén'. Anh ta đẹp trai, lại khéo nói, biết cách lấy lòng phụ nữ, tôi đã không thể cưỡng lại. Cuối cùng, tôi mang bầu con trai mà không biết chắc con của chồng hay của anh ta. Tôi không nỡ bỏ cái thai, và đã phải bí mật sang tên cho hắn một miếng đất để mua sự im lặng. 

Nhưng sự im lặng đó chẳng còn ý nghĩa gì khi những lời xì xầm nổi lên vì con trai tôi sinh ra giống anh ta như đúc. Chồng tôi buồn lắm nhưng còn  yêu vợ, muốn làm ngơ cũng không thể cho qua, bởi áp lực của cha mẹ và anh em. Tôi chẳng thể biện minh trước kết quả xét nghiệm ADN, rõ ràng thằng bé không phải con chồng tôi.

Không thể nói hết nỗi nhục nhã, đau khổ của tôi. Mình tôi đối diện với sự căm ghét, ghẻ lạnh, khinh miệt của chồng và gia đình. Ngay cả gia đình tôi cũng không hiểu nổi vì sao tôi lại vướng vào lỗi tày trời như thế. Tôi như kẻ u mê, không biết phải làm gì trước điều kiện chồng đưa ra: 'Không được nuôi thằng bé, nếu không sẽ mất hết gia đình, kể cả hai đứa con lớn'. 

Toi song nhu toi pham khi dua thu ba khong phai con cua chong
 

Cuối cùng tôi đã để mọi người trong nhà quyết định thay mình. Anh chị lớn của tôi đưa thằng bé về nuôi để gia đình được bảo toàn. Tôi đã đau xé lòng khi con trai nhỏ mới hai tuổi bị dứt ra khỏi vòng tay mẹ trong một đêm rét mướt để đến một nơi xa xôi, cách hàng ngàn cây số. 

Tôi đã cố nén nỗi đau để chuộc lại lỗi lầm. Tôi lầm lũi như tội phạm, quần quật làm việc. Lúc đó con trai lớn đã 13 tuổi, con gái nhỏ 6 tuổi rất buồn và thương em, cũng không dám nói gì. Chồng tôi như một cái bóng, anh trừng phạt tôi bằng sự ghẻ lạnh và những cuộc bù khú, vui vẻ bên ngoài. Từ 'tay hòm chìa khóa' tôi trở thành kẻ làm công, không khác những người thợ làm thuê của nhà chồng. Đêm về lại trằn trọc một mình với nỗi nhớ con đến cồn cào gan ruột. 

Tôi đã sai, đã gây ra một chuyện tày trời, nhưng tôi ân hận, muốn được sửa sai, chuộc lỗi, sao không có cơ hội? Chẳng lẽ đời tôi chấm hết từ đây, khi mới 32 tuổi. Tôi chẳng còn chút giá trị gì nữa sao? Câu hỏi đó cứ cuộn lên trong lòng. Tôi trăn trở, phải làm gì đó trước khi mình chết vì suy sụp, vì bế tắc và dằn vặt.

Cuối cùng, tôi quyết định ra đi. Cho dù tôi có ân hận, có muốn sửa sai cả ngàn lần, nhưng chồng tôi không thể tha thứ, thì sống chung cũng chỉ làm khổ nhau. Tôi sẽ làm lại bằng đôi tay và sức lực của mình. Tạm thời, các con lớn ở với bố và ông bà nội, không làm tôi lo lắng, xót xa, đau đớn như khi con trai nhỏ bé bị dứt ra khỏi vòng tay mình ở cái tuổi cần mẹ nhất. Tôi không thể để con gánh chịu lỗi lầm thay mẹ. 

Ngẫm cho cùng, lỡ vấp ngã thì phải đứng lên, làm lại một cách mạnh mẽ. Tôi phải sống tốt hơn, làm được cho các con mình nhiều hơn, để khẳng định lại mình, để thấy mình có giá trị, cho các con mình và chính bản thân mình. Tôi chưa phải thứ bỏ đi, vô giá trị...

Bình Minh
 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI