PNO - Chồng tôi cứ ban ngày đi làm, tối về thấy mặt vợ con là gây gổ. Tôi cứ nghĩ tuổi này là tuổi được hưởng phúc bên con cháu, hạnh phúc ở ngay trong nhà mình đây thôi, sao cứ phải lao ra đường làm gì.
Chia sẻ bài viết: |
Ho An 23-03-2020 21:20:45
Đọc bài viết và bình luận, tôi thấy mình đồng tình với tác giả: "Không biết có mèo mỡ gì đây". Đây không phải là suy nghĩ viễn vông, mà có thể đã xuầt phát từ những thay đổi trong biểu hiện của anh nhà: Đi làm tuần bảy ngày, về nhà gặp vợ con là gây gổ. Chuyện muốn đầu tư vốn làm ăn, dù ít dù nhiều cũng là "của chồng công vợ", đâu phải cứ muốn là làm mà không hề có chút thuyết phục đầu đuôi gì cả. Tôi nghĩ chị không nên bỏ qua linh tính của mình, tiền bạc phải rạch ròi, tính làm sao mà chuyện đầu tư nếu thua lỗ cũng không ảnh hưởng đến mình. Anh nhà có đam mê làm ăn thì cũng đừng quên trách nhiệm làm chồng của mình là phải dành thời gian cho gia đình và phải chung tay xây dựng tổ ấm, bàn bạc những sự khác biệt, những điều không như ý, những dự tính cho tương lai. Chứ như bây giờ, tôi thấy anh chị xa mặt và cách lòng quá.
Tôi và con phải dọn ra khỏi nhà, cũng như cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình chồng.
Tôi thấy trên mạng xã hội có rất nhiều người chẳng "rách" gì nhưng cũng "đu trend" học chữa lành.
Số tiền ấy tôi coi là học phí phải trả cho bài học về lòng tin. Nhưng tôi cũng băn khoăn, như vậy có thiệt thòi quá cho bản thân không?
Ở viện cha có người nói chuyện, luôn có con cái thăm nom lo lắng từng viên thuốc, bữa ăn, giấc ngủ nên có cảm giác được quan tâm.
Công sở là nơi luôn có những cơn sóng ngầm và nữ nhân viên nên biết cách bảo vệ mình khỏi nạn quấy rối tình dục.
Anh ra ngoài nhận được nhiều lời khen vì sự nhiệt tình, hào phóng; còn với gia đình, vợ con, anh sân si, tính toán, so đo hơn thiệt.
Tôi ngỡ ngàng đến không tin nổi người vẫn tỏ ra ấm áp, tình cảm với tôi, như mẹ chồng mà lại đề phòng tôi đến như vậy.
Đau gút đứng nhất nhì trong làng viêm khớp nên không khó hình dung chúng quấy quá các ông trên giường thế nào.
Mẹ “chẩn bệnh” rất đúng. Có nhà mới, tôi vui được thời gian đầu rồi rơi vào mệt mỏi.
Hình mẫu soái ca dành sự ngọt ngào độc quyền cho vợ khiến bao người mơ ước. Thế nhưng, phải rơi vào hoàn cảnh đó, mới thấy nhiều thứ trớ trêu.
Họ đã ly hôn nhiều năm, giờ xem nhau như bạn bè. Chị mắc bạo bệnh, anh bèn nghỉ việc để có thời gian chăm sóc chị.
Tôi rất ít khóc khi là một đứa trẻ, nhưng lại nhiều lần khóc trước chồng.
Đến giờ tôi vẫn không thể quên nội dung trong những bức thư ít nhất 3 đôi giấy. Không biết lúc ấy chuyện đâu mà lắm thế.
Cứ tưởng khi chuyện được giải quyết, gia đình sẽ êm ấm trở lại, nhưng chị lại bị cả nhà chồng hắt hủi, mọi chuyện còn căng thẳng hơn cả trước đây.
Lan nhận ra rằng, nếu buông hết trong lúc này thì cô chẳng còn gì để bấu víu. Cô nhẫn nhịn chờ ngày đủ sức để dứt áo ra đi.
Mẹ than con dâu không biết làm việc nhà, vợ tố mẹ chồng khó tính, tôi đứng giữa mắc kẹt.
Chồng Thu lần đầu tiên làm ầm ĩ, anh nói rằng không ngờ Thu tính toán với người nhà đến vậy.
Chị ra đi với đôi bàn tay trắng, vì anh nói căn nhà là tài sản riêng của anh, anh có quyền bán.