PNO - Dù sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, nhưng mỗi khi được hỏi, tôi thường đáp tôi là người miền Trung. Cho đến khi rời xa mảnh đất này, tôi mới thấy yêu thương thành phố quá đỗi.
![]() |
| Ảnh: Kha Thành Trí |
Sự yêu thương thấm đầy từ thưở nhỏ mà tôi đã không nhận ra. Mỗi dịp hè, tôi được gửi ra miền biển để nghỉ hè và thăm bà con họ hàng. Những ngày đầu tiên xa nhà, tôi hay khóc nhè nhớ nhà, nhớ ba má, rồi thì những giấc mơ trong giấc ngủ ban trưa thường xuất hiện hàng cây xanh rợp bóng mát của đường phố Sài Gòn.
Tỉnh giấc, tôi nằm mơ màng nhớ những con đường Võ Văn Tần, Lý Tự Trọng, Nguyễn Du với những hàng me xanh ngát đầy mộng mơ. Lúc còn nhỏ, tôi chỉ được ngồi sau xe của ba tôi mỗi khi ông chở tôi lên nhà sách Fahasa, hay sau này lớn thêm chút nữa là đi theo chị của tôi, lúc chị đang trong tuổi mộng mơ và hay thích đạp xe trên những con đường này. Lúc đó, nỗi nhớ chỉ đi vào tâm trí một đứa nhỏ như một bản năng tự nhiên, chứ tôi vẫn không nghĩ hay tự cho mình là người Sài Gòn.
Tôi lớn dần và trưởng thành cùng thành phố này như hơi thở, như ánh sáng tự nhiên mà ít khi nghĩ rằng sẽ có lúc mình vương vấn nơi này nhiều đến vậy.
Ngày cuối cùng trước khi rời Sài Gòn đi xa, tự nhiên tôi nhớ từng góc phố, từng con đường mình đi qua hàng ngày, tôi lái xe đi một vòng thành phố và tự nhủ hãy khắc ghi những giây phút này vì không biết đến bao giờ mới được lặp lại. Đi ngang bờ kênh Nhiêu Lộc lúc đó chỉ mới được nạo vét, hai bên bờ kênh là hàng quán, nhà cửa vẫn còn lộn xộn, gió chiều mát rượi thổi vào lòng tôi một nỗi nhớ quặn thắt dù chưa đi xa.
Những tháng ngày xa xứ, Sài Gòn cứ hiện ra trong tôi rõ mồn một. Này là góc phố có chị bán bánh mì tôi hay ăn sáng, chị cười hồn nhiên khi tôi thú nhận quên ví tiền ở nhà: “Để mai đi cưng”. Kia là góc phố có anh công an vui vẻ khi tôi hỏi: "Anh ơi, đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa ở đâu?", anh trả lời với một nụ cười không thể nào rộng hơn: “Anh với em đang đứng trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa nè cô bé”. Tôi nhớ con đường Cách Mạng Tháng Tám ngày hai bận tôi đi qua, lúc nào cũng kẹt xe, mà sao lúc đi xa, tôi nghĩ về nó với một tình thương khó tả.
Tôi may mắn vẫn được về thăm quê thường xuyên, chứ không phải đi biền biệt. Vậy mà mỗi lần về, là một lần thấy thành phố chuyển mình thay đổi. Đầu tiên là những tòa nhà lộng lẫy trên đường Đồng Khởi dần thay cho những cửa hàng nho nhỏ, duyên dáng nép mình bên 2 hàng cây. Tôi nhớ vô cùng nhà sách Xuân Thu, nơi tôi hay ghé vào mỗi buổi tan tầm thời còn son rỗi. Tôi nhớ hàng lụa tơ tằm tôi mua áo dài cưới mà mẹ chồng tôi vô cùng mê mẩn. Tôi cũng nhớ mặt tiền khách sạn Rex hồi chưa thay đổi, lối thiết kế tuy hơi rườm rà cũ kỹ nhưng ghi dấu nhiều kỷ niệm trong tôi. Tượng đài Bác Hồ - nơi tôi hay ngồi hóng gió, ăn cá viên chiên cùng cô bạn thân hồi xưa. Giờ đây, chỗ này đã được quy hoạch thông thoáng hơn, hàng quán không còn đông đúc lộn xộn như xưa.
Tôi cũng bồi hồi khi nghe tin công viên Quách Thị Trang sẽ được giải tỏa, thương xá Tax phải xóa sổ, hàng cây trên đường Tôn Đức Thắng bị chặt. Vậy mà, lần về thăm Việt Nam mới đây, con đường Lê Lợi đã được mở lại, rộng lớn và nhộn nhịp hơn trước nhiều lần. Mặt trước chợ Bến Thành cũng rộng rãi thoáng đãng hơn. Chúng tôi chờ ngày được mua vé đi tàu điện ngầm của thành phố.
Tôi nhìn cây cầu nối liền quận nhất qua Thủ Thiêm, lộng lẫy với ánh đèn thắp sáng, thấy thành phố mình đã trở mình như Thánh Gióng.
Ngày cuối năm, cô bạn thân chở tôi chơi.Thật may buổi sáng hôm ấy trời thật mát với rất ít gợn nắng. Chúng tôi chở nhau đi qua Sở Thú, cầu Yết Kiêu rồi vòng qua bờ kênh Nhiêu Lộc. Tôi bâng khuâng nhớ lại cái ngày trước khi rời Việt Nam.
![]() |
| Bến Bạch Đằng bây giờ là một mảng xanh thoáng đãng |
Hôm nay, tôi đã được trở về chốn cũ, và nó đã được điểm trang để đẹp hơn hôm qua rất nhiều. Có biết nhiêu loại hoa cô bạn đã tỉ mỉ giải thích cho tôi: bằng lăng, sứ trắng, sứ hồng, hoàng anh, dừa cạn, nhiều lắm không tả xiết, mà quan trọng hơn, đôi bên bờ kênh, nhà cửa san sát và sạch đẹp hơn nhiều.
Những đêm không ngủ khi mới về nước vì khác múi giờ, tôi hay ra ban công đứng nhìn toàn cảnh thành phố trong đêm từ trên cao. Những tòa nhà nhấp nháy ánh đèn mang đến cảm giác bồi hồi trong tôi. Ngày tôi đi, tòa nhà Saigon Trade Centre cao nhất thành phố với 33 tầng, chúng tôi, những người trẻ tiên phong lúc đó đã vô cùng hãnh diện nhìn thành phố đổi thay từng ngày. Hôm nay, khi chúng tôi bước vào hàng tuổi trung niên, các bạn trẻ ngày nay đã khoe nhau tòa nhà cao 81 tầng.
Trong bóng đêm, tôi để dòng suy nghĩ của mình miên man chảy. Tôi yêu thành phố này biết bao nhiêu. Dù tôi có đi xa, trái tim tôi luôn mãi thuộc về nơi đây. Dù tôi có ở xa, ở mãi một nơi xa xôi, thành phố này luôn ở đây để là nơi chốn cho tôi trở về, cho tôi một cảm giác được che chở, cái cảm giác đi xa về có một vòng tay chào đón, ôm ấp như vòng tay của mẹ.
Phan Quỳnh Dao (London, Anh)
Tác phẩm tham gia cuộc thi viết về Sài Gòn - Thành phố Hồ Chí Minh, chủ đề “Thành phố của tôi” xin gửi về: tòa soạn Báo Phụ nữ TPHCM, 311 Điện Biên Phủ, quận 3, TPHCM; ngoài bì thư ghi rõ “Bài dự thi cuộc thi viết Thành phố của tôi” hoặc gửi qua email: saigon-tphcm@baophunu.org.vn; tiêu đề ghi rõ “Bài dự thi cuộc thi viết Thành phố của tôi”. Hạn chót nhận bài thi: 31/12/2024.
Cơ cấu giải thưởng: - 1 giải Đặc biệt trị giá 70 triệu đồng. - 1 giải Nhất trị giá 50 triệu đồng. - 2 giải Nhì, trị giá 40 triệu đồng/giải. - 3 giải Ba, trị giá 30 triệu đồng/giải. - 10 giải Khuyến khích, trị giá 10 triệu đồng/giải. - 1 giải Bài viết hay nhất về phụ nữ TPHCM trị giá 30 triệu đồng. - 1 giải Bài viết hay dành cho tác giả là người nước ngoài, kiều bào sinh sống ở nước ngoài, trị giá 30 triệu đồng. - Giải tháng: 10 triệu đồng/giải. Ngoài ra, còn có các giải ấn tượng do ban giám khảo bình chọn cho bài viết chân dung phụ nữ, tác giả nữ cao tuổi nhất, tác giả có nhiều bài chất lượng nhất… Đặc biệt, Ban Tuyên giáo Thành ủy TPHCM sẽ xem xét trao giải cho bài viết hay vào mỗi quý. Xem thông tin chi tiết về cuộc thi tại đây. |
| Chia sẻ bài viết: |
Giới thiệu ấn phẩm đặc biệt “Truyện Kiều - Bản Tiên Điền”, phiên bản do chính dòng tộc của đại thi hào Nguyễn Du chủ trì biên soạn.
Triển lãm mang đến cho người xem những suy ngẫm sâu sắc về trách nhiệm bảo vệ và chăm lo cho mọi trẻ em.
Nhà hát kịch Sân Khấu Nhỏ (sân khấu 5B) tiếp tục sáng đèn một vở diễn thể nghiệm - Cuộc chia tay tháng 6.
Tủ sách Thanh Niên tại Đường Sách TPHCM mang đến cho bạn đọc nhiều thể loại đa dạng, gần gũi đời sống và đậm dấu ấn thời sự.
Một con thuyền sang trọng từ thế kỷ I, trùng khớp với mô tả của sử gia Hy Lạp Strabo vừa được phát hiện dưới biển Địa Trung Hải.
Truyện tranh tự truyện là một thể loại phổ biến của thế giới nhưng mới manh nha tại Việt Nam.
Trong sự nghiệp diễn xuất, nghệ sĩ Thương Tín đã có nhiều vai diễn ấn tượng trên sân khấu và phim ảnh.
Nghệ sĩ Thương Tín mất vào ngày 8/12 tại quê nhà Phan Rang (trước thuộc tỉnh Ninh Thuận, nay là Khánh Hòa).
Sách Tết Bính Ngọ 2026 mở ra mùa xuân rộn ràng với các sáng tác thơ, văn, nhạc, họa...
Sự kiện Văn minh lúa nước đồng bằng sông Cửu Long không chỉ là câu chuyện về lịch sử khẩn hoang mà còn khơi mở những giá trị, khát vọng mới...
Nghệ sĩ Nhân dân Minh Vương luôn ưu tiên cho các chương trình thiện nguyện vì cộng đồng.
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh có buổi ký tặng sách tại Hà Nội vào sáng ngày 7/12. Tại TPHCM, ông sẽ ký tặng bạn đọc vào sáng ngày 13/12.
Nhà sách Phương Nam Nguyễn Huệ vừa trở thành nhà sách mở cửa 24/24 đầu tiên tại TPHCM.
Nhiều tác phẩm văn chương xa xứ đã có những “cuộc trở về” ấn tượng.
Em Phùng Minh Hân (học sinh lớp 4, TPHCM) giới thiệu tác phẩm Chú gấu và hai người đàn ông.
Với nguồn cảm hứng từ trăn trở mối quan hệ giữa con người với công nghệ, Dương Thuỳ Dương mang đến những tác phẩm trong triển lãm Tôi và chúng tôi.
Đổi sách, pin, quần áo cũ, dầu ăn...để lấy cây - những hoạt động ý nghĩa diễn ra suốt thời gian qua đã cùng trao gửi thông điệp bảo vệ môi trường.
Lúa mùa không chỉ là nông nghiệp, mà còn là ký ức, văn hóa và căn tính của cư dân ĐBSCL.

