Người giúp việc

02/08/2014 - 11:47

PNO - PN - Chị soạn sẵn cho cô con gái mười tuổi một bộ váy và luôn miệng hối thúc: “Nhanh lên con. Đám giỗ mà đi trễ người ta quở”. Con bé phụng phịu, lắc đầu: “Con không đi đâu. Đến mất công người ta nhìn con...

edf40wrjww2tblPage:Content

Còn nhớ cách đây chỉ một năm, chị dẫn con gái đi đâu, cô bé cũng hăm hở theo mẹ. Nhớ những ngày đến giúp việc theo giờ cho chủ, mẹ cặm cụi lau nhà, con ngoan ngoãn ngồi chờ hết giờ mẹ đưa về. Chỉ mới một năm nhưng con gái đã thay đổi hẳn. Mỗi lần chị rủ con đi đâu, con bé luôn hỏi kỹ: “Có phải đến nhà chủ mẹ giúp việc không?”. Nếu chị gật đầu, tức thì con bé tìm đủ mọi lý do để từ chối.

Nguoi giúp viẹc

Thi thoảng mẹ con ngồi thủ thỉ với nhau, con gái bất giác nói giọng buồn bã: “Mẹ ơi! Sao nhà mình không giàu như người ta?”… hay “Sao mẹ không làm việc gì khác mà lại đi giúp việc?”. Mỗi lần nghe con nói, chị lại buồn hắt hiu. Chồng bỏ đi sống với người phụ nữ khác, một mình chị gồng gánh nuôi con ăn học với đủ thứ việc, từ giúp việc nhà, giặt đồ mướn đến bưng bê hủ tíu… Con gái không cảm nhận được nỗi vất vả của chị mà ngược lại luôn mặc cảm.

Tình cờ, chị gặp lại người chủ mà chị giúp việc cách đây hơn mười năm. Nay bà chủ mời chị sang dự đám giỗ của chồng. Để con gái ở nhà trọ một mình sợ con buồn nên chị muốn dẫn con theo. Không ngờ con bé nằng nặc không đi, chỉ dặn: “Mẹ nhớ mang đồ ăn về cho con”. Chị giận lẫy, hỏi thẳng: “Có phải con xấu hổ vì mẹ làm nghề giúp việc không?”. Con bé im lặng. Suốt một đoạn đường dài đạp xe đi, nước mắt chị rơi lã chã.

Con gái xinh xắn, học giỏi. Chị rất tự hào về con nên lúc nào cũng muốn dẫn con theo để khoe với mọi người. Chị không có tài sản gì quý giá. Người ta khoe nhà lầu, xe hơi, khoe quần áo xa xỉ… còn chị chỉ có mỗi đứa con gái để khoe, vậy mà… Chị thở dài. Biết bao tâm sự chất chứa trong lòng nhưng chị không thể nói cho con gái hiểu.

Một buổi chiều, chị đang lau cầu thang thì bị té ngã, gãy chân. Nhà chủ tức tốc đưa chị vào bệnh viện. Biết con gái chị còn nhỏ nên cả đêm hai ông bà chủ túc trực chăm sóc chị. Họ còn cho chị tiền, thức ăn bồi bổ và luôn miệng dặn dò chị nghỉ ngơi cho khỏe. Chị nhắc con gái tiễn ông bà ra về.

Lát sau, con gái đi vào, chị thấy đôi mắt con đỏ hoe. Chị gặng hỏi, con lí nhí, nói lời xin lỗi. Con bộc bạch: “Bà chủ khen mẹ làm việc chăm chỉ, thật thà nên rất quý mến mẹ. Bà ấy bảo mấy người giúp việc trước hay ăn cắp vặt nên bà không thích”. Con gái thấy tủi hổ vì người chủ nhà còn tỏ ra quan tâm, tôn trọng mẹ, nhưng con lại có ý coi thường mẹ, dù chỉ là trong suy nghĩ. Chị có cơ hội giãi bày để con hiểu nỗi nhọc nhằn, vất vả của việc lao động chân tay, hy vọng con có động lực học tập. Nước mắt chị lại rơi, nhưng chan chứa nỗi vui mừng trước sự đổi thay của con gái nhỏ.

 N. T. Nga

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI