PNO - Từ Vũ Hán trở về Việt Nam và vẫn khỏe mạnh, chúng tôi muốn gửi tới một thông điệp: đừng vì chủ quan, đừng vì ngại trở thành khác biệt mà khiến dịch bệnh lan nhanh, cũng đừng vì hoang mang quá mức mà mất niềm tin vào khả năng khống chế dịch bệnh.
Chia sẻ bài viết: |
Nguyễn Văn Bình 02-03-2020 21:00:47
tôi yêu việt nam
Vu hoa 02-03-2020 14:55:01
OK
CHuottau 02-03-2020 14:50:59
Có 3 điều mình thắc mắc trong bài viết này:
1. CHia sẻ của người trong cuộc là đeo khẩu trang mọi lúc mọi nơi. Trong khi đó, bác cục trưởng cục phòng dịch thì lại nói là cần đeo khẩu trang? Tôi biết tin chuyên gia hay người trải nghiệm thực tế?
2. Người phụ nữ từ vùng dịch về thì nói \: "Trên đường, những người có việc vẫn lái xe ra ngoài, xe công vụ vẫn chạy, đường phố tuy không nhộn nhịp như ngày thường nhưng cũng không vắng lặng kiểu thành phố ma như trên báo đài nói." trong khi đó đoạn film ngắn cũng của người trong vùng dịch thì thành phố Vũ Hán như làm một thành phố chết. Biết tin ai?
3. Bạn ấy khuyên là không nên quá lo xa, nhưng hình chụp tủ lạnh nhà bạn ấy thì chất đầy ắp đồ ăn. Vậy thì bạn ấy làm có giống như nói không?
Một tấm gương hôn nhân nứt chỉ có thể lành được nếu cả hai cùng có ý muốn hàn gắn.
Ba mắng tụi con “chỉ thích những điều nhảm nhí”, “không lo học, chỉ mải đu thần tượng”…
Ngoài 80 tuổi nhưng vợ chồng ông Nguyễn Văn Bảy vẫn khỏe mạnh, minh mẫn. Họ vẫn chăm sóc, quan tâm và trao cho nhau yêu thương từ những việc nhỏ nhất.
Ở xã Nghĩa Thắng (huyện Đắk R'Lấp, tỉnh Đắk Nông), ai cũng biết đến Nguyễn Văn Tiến (31 tuổi) với câu chuyện hiếu thảo anh dành cho mẹ.
Hồi ấy, nhà nuôi rất nhiều gia súc, lại làm ruộng nhiều nên cha tôi sắm hẳn 2 chiếc xe kéo. 1 chiếc xe trâu kéo, 1 chiếc xe bò kéo.
Chị Huyền thấy mông lung về cuộc sống, khó quản lý cảm xúc. Qua giới thiệu, chị Huyền theo các câu lạc bộ “chữa lành”, thiền định.
Ngày tôi đi lấy chồng, bác tôi cười, bảo: “Con gái mà lấy chồng xa/ Giống như con lợn khái tha lên rừng”. Tôi đã không hiểu sao bác nói vậy.
Ép người khác ăn thứ họ không muốn thì khác gì chịu cực hình. Mỗi người một khẩu vị theo sở thích, chị không thể bắt chồng con theo mình được.
Người lớn nên nói ít lại, kiên nhẫn chờ đợi, ôn hòa, tử tế nhưng kiên định, tôn trọng cách trẻ làm và khuyến khích trẻ đưa ra ý kiến.
Cái tôn ti trật tự từ gia đình mang ý nghĩa rộng ra xã hội. Mà, trên bảo dưới không nghe là điều thường thấy hiện nay.
Phải nịnh nọt, dụ dỗ mãi tôi mới lưu lại được những khoảnh khắc an nhàn, vui vẻ bên nhau của ba mẹ như thế này.
"Mẹ khóc hả?", giọng đứa trẻ tự kỷ, ngây ngô, nhưng sâu trong tâm hồn, có lẽ cậu cũng cảm nhận được sự vỡ vụn trong lòng người mẹ.
Sống tưởng chừng là chuyện riêng của một gia đình, nhưng lại là câu chuyện của một thế hệ, của quá khứ - hiện tại, tình yêu và chia ly…
Một mình tôi bước tiếp con đường bạn đã chỉ ra, nhưng tôi không còn cảm giác cô độc hoặc tự ti nữa.
Nhà giáo Phan Thị Tùy Anh đã đúc rút ra 3 bài học tuyệt vời từ hướng tiếp cận Reggio Emilia mà ba mẹ có con 0-6 tuổi có thể áp dụng.
Suốt 4 năm, tôi bỏ công việc ngày làm 8 tiếng với thu nhập ổn định ở thành phố để về quê làm một công việc với thu nhập 0 đồng.
Kinh tế ổn định, chồng/vợ đẹp/giỏi, con ngoan… song không ít gia đình đối mặt với mâu thuẫn, bất hòa triền miên do tính tự ti, chấp niệm(*) của người bạn đời.
Đã mấy chục năm, ba ra ga xe lửa chỉ để chờ rồi chở tôi về nhà. Khi anh chị tôi bận việc, chỉ cần “alo” là ba rước cháu về.