PNO - Sau chuỗi ngày lông bông, chồng tôi chính thức "nghỉ hưu" năm 38 tuổi. Tôi trở thành người gánh chồng khi thêm đứa con lớn tuổi để nuôi.
Chia sẻ bài viết: |
Trương Mỹ Hương 23-11-2024 08:47:35
Theo thiển ý của mình bạn không cần phải gồng lên để gánh ông chồng vô tích sự mà vẫn bình chân như vại. Bạn hãy nói chuyện thẳng thắn với chồng rằng bạn gánh không nổi, cần phải có sự giúp đỡ của chồng. Tại sao phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để chồng bạn yên tâm nằm nhà nghỉ hưu non, không màng đến vợ mình đang cực khổ.
Trọng Ngân 23-11-2024 07:24:56
Rất tuyệt vời
Cứ tưởng sẽ đi cùng nhau đến cuối đời. Hoá ra tôi chỉ là điểm dừng, giữa những lần anh ghé qua, che giấu những cuộc tình khác.
Chữ hiếu đã tròn, Hà không muốn những dồn nén, bức xúc bởi họ hàng 2 bên làm ảnh hưởng tới tâm trạng, niềm vui, hạnh phúc của gia đình nhỏ.
Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu muôn đời vẫn là đề tài bất tận: từ bếp núc, chi tiêu, đến cả chuyện ăn ngủ.
“Mỗi người sẽ vác thập giá vừa sức”. Tôi dựa vào câu đó mỗi khi gặp khó khăn, với ý nghĩ mọi thứ mình đang gặp chỉ là vừa sức, sẽ ổn.
Đàn bà, dù mạnh mẽ tới mấy cũng có một vết thương toang hoác, khó liền sẹo: đó là nỗi đau bị phản bội.
Kế hoạch “tìm lại người xưa” đã hiện lên trong đầu Mai và cô tin rằng bằng tình yêu của mình, cô sẽ làm được.
Yêu gia đình không đồng nghĩa phải hy sinh mọi thứ riêng tư cho hình mẫu “mẹ hiền vợ đảm”.
Nguồn cơn ly hôn đến từ việc cha chồng suốt 5 năm kiên quyết không cho vợ chồng trẻ đóng cửa phòng riêng.
Có những người yêu nhau bằng lời có cánh, còn Tiến và An yêu nhau bằng cách... đấu khẩu.
Bỏ ngoài tai lời khuyên của bạn bè đồng nghiệp, anh bắt đầu hành trình ở rể khi đã bước sang tuổi 50.
"Em nghĩ sao nếu anh chụp cho em 1 bộ ảnh trong bộ nội y đỏ?". Cô đã ngớ người ra khi bạn trai đề nghị như thế.
Chính sự thấu hiểu sẽ dạy bạn cách yêu thương, trân trọng những phụ nữ quanh mình.
Đằng sau vỏ bọc “yêu thương” ấy là sự giám sát triền miên, là cảm giác không được sống tự do trong chính cuộc đời mình.
“Thằng Tuấn con chị đi làm ở đâu chưa?”. Câu hỏi chạm vào nỗi niềm chất chứa bấy lâu của bà Năm.
Những đêm trằn trọc, Thuận không hiểu vì đâu cuộc hôn nhân của mình ra nông nỗi này...
Khi mức định số 1 không thành, người ta có thể phải chấp nhận “nguyện vọng 2”, bớt khắt khe hơn.
Gây áp lực buộc mẹ ngủ chung để "canh chừng ba", dùng cả hạnh phúc của con trai để... dọa mẹ. Đấy có phải cách thỏa đáng hay chưa?
Viết nhật ký là cách để quay lại đối diện với chính mình, ôm lấy những buồn vui…