PNO - Tôi sợ ấu thơ của con bị đầu độc bởi những lời lẽ tiêu cực, thái độ thù địch giữa mẹ và ông bà nội, nhưng tôi không hóa giải được và chẳng biết làm sao tháo nút thắt quá lớn này?
| Chia sẻ bài viết: |
TRANG ĐÀO 10-11-2024 16:45:23
Tôi thấy vợ bạn đúng hơn là sai.
Thứ nhất, nếu bạn nói cha mẹ già xế chiều mà cô đơn và không tự do gặp con cháu. Thì bạn là con, bạn hãy chạy về hoặc ngủ lại với cha mẹ bạn vài hôm. Còn nói "cháu" ư? Cha mẹ bạn đã đuổi vợ bạn đi khi cô ấy mang bầu, nếu lỡ vì đau buồn uất hận mà cô ấy bị hư cái bầu đó, thì còn cháu để ông bà nhìn hay "bắt" không? Với phụ nữ, ai đối tốt với họ lúc bầu bì sinh nở 1 phần, thì sau này họ sẽ đền đáp 10 phần. Những ai đối xấu, đối ác với họ lúc yếu thế như vậy, họ cũng sẽ đáp lại 100 lần thờ ơ.
Bạn đã biết làm chồng, làm cha, nhưng từ đầu đã không dung hòa được mối quan hệ cha mẹ - nàng dâu, ngay cả cha mẹ bạn còn đuổi bạn, thì nếu không có vợ cho ở nhà vợ, thì 2 năm qua, bạn ở nhà trọ sao? Bạn đã 1 lần đặt ví dụ đổi vai trò mình là vợ bạn chưa? Bầu bì, bị cha mẹ chồng đuổi, còn không cho chồng mang xách đồ đạc phụ...Thực sự nói có tội chứ cha mẹ bạn rất ác, không đáng có được con cháu sum vầy, hoặc ít nhất là đứa cháu của cô dâu (vợ hiện tại của bạn) sinh ra.
Đừng oán thán cô ấy nữa, có giỏi thì về năn nỉ ỉ ôi cha mẹ mình và làm cầu nối giữa cha mẹ và vợ
Đan Nguyễn 09-11-2024 14:21:29
Trước tiên bạn hãy đặt bạn vào vị trí của vợ bạn, nếu ngược lại gia đình vợ đối xử với bạn y hệt cha mẹ bạn đang đối xử với vợ bạn thì bạn sẽ xử sự thế nào?
Bạn có phải là thánh nhân để chịu đựng tất cả những uất ức và có phải ngớ ngẩn để xem những uất ức ấy không là gì cả và vẫn phải nhịn nhục đu bám cha mẹ như không có chuyện gì xảy ra không?
Vấn đề xuất phát từ cha mẹ bạn thì cha mẹ bạn phải là người đi giải quyết vấn đề. Đừng kiểu vô lý: không chấp nhận dâu nhưng đòi bắt cháu; nên nhớ cháu là cháu của đôi bên nội ngoại và là con của 2 vợ chồng bạn chứ không phải là cháu riêng của bên nội mà có quyền bắt.
Ai mang nặng, ai đẻ đau, ai banh da xẻ thịt để có đứa bé; ai thức đêm thức hôm để nuôi đứa bé cứng cáp mà muốn bắt là bắt sao?
Bạn cũng quá là nhu nhược, đúng là làm con phải có hiếu nhưng không đồng nghĩa với việc để cha mẹ mình gây gổ, hàm oan cho vợ mình mãi như vậy được và thậm tệ là anh đã để vợ 1 mình bụng mang dạ chửa ra khỏi nhà khi cha mẹ anh đuổi vợ anh, thật thậm tệ; chứng tỏ anh không yêu thương gì vợ anh cả.
Với người đàn bà khác họ đã không nhìn mặt anh từ cái thời điểm đó, đây là vợ anh vẫn còn thương anh nên anh mới được sống chung và gần vợ con, lại được bên vợ cảm thông, thương anh mà không hờn trách. Như vậy đã là quá đủ, đừng đòi hỏi thêm gì ở người phụ nữ này cả.
Nếu muốn cha mẹ anh có cháu, hãy bắt đầu từ cha mẹ anh. Không phải cứ làm cha mẹ là có quyền được làm sai và phận con dâu phải cam chịu.
Đừng vô lý khi trách móc vợ, vô lý lắm lắm.
Cái khổ của một cô vợ sống tối giản vớ phải ông chồng thích tha đồ cũ về chất đống, ai hiểu thấu?
Từ nước ngoài trở về, nhìn ngôi nhà của mình, vợ chồng tôi không khỏi bàng hoàng.
Lao động nội trợ có giá trị ngang bằng với lao động có thu nhập. Người chồng không có quyền gây sức ép hay thao túng người vợ nội trợ.
Chú nói đã thương người phụ nữ khác, muốn cùng cô ta xây hạnh phúc mới. Mặc tiếng gào khóc của vợ con, chú quyết dứt áo ra đi.
Tôi chưa từng tò mò về quá khứ của anh, có lẽ vì thế mà tôi khá chới với trước những lời bóc phốt kia của vợ cũ...
Người nắm được kiến thức tài chính sẽ ít bị lệ thuộc và dễ bảo vệ quyền lợi của mình hơn.
Nếu đàn ông có thể chọn men say để lãng quên thì đàn bà lại chọn tình thương để vượt qua nỗi buồn.
Thỉnh thoảng mình cũng nên bớt nhìn giá cả, thả lỏng đầu óc cho tinh thần thư thái, đón nhận những món quà đắt giá con gái mua tặng...
Mỗi người đều có quyền với tiền mình làm ra, có quyền định đoạt và chi tiêu hợp lý; khi giao tiền về một mối thì quyền đó cũng không giảm đi.
Tuổi 50 mở ra một giai đoạn sống nhiều trăn trở, nơi người phụ nữ vừa làm con, làm mẹ, vừa học cách đối diện với sự mong manh của chính mình.
Cứ tưởng khi tôi đưa tiền về, vợ sẽ bớt khó chịu nhưng vợ không vui, hối thúc chồng đi tìm công việc khác để đi làm hành chính.
Một chút ánh sáng, một chút ấm áp… để biết rằng cuộc sống vẫn còn niềm vui.
Để giữ lại chút tự chủ của người đàn ông, tôi phải nhận việc làm thêm ngoài giờ, cày thêm vào buổi tối...
Chồng nộp lương cho vợ và được phát 500.000 đồng/tuần. Tuy nhiên, sự 'khống chế' đó đã đổi lại bằng căn nhà phố sau nhiều năm vợ chồng ở nhà thuê...
Ra riêng, tôi mừng thoát cảnh làm dâu. Nào ngờ, cuộc sống tự do bỗng chốc thành địa ngục khi tôi bị mẹ chồng xét nét và kiểm soát từng góc nhà.
Tôi nghĩ, để có nền tảng gia đình bền chặt, vợ chồng gắn kết, tiền nên về 1 mối với mục tiêu dành cho chi tiêu gia đình, lo cho con...
Việc tình dục được mang ra làm quà để giảng hòa cho hục hặc không hiếm hoi gì, nếu không nói đây là một chức năng kiểu 'giá trị gia tăng'.
Sau vài năm hôn nhân, Loan rã rời vì mọi chi tiêu trong gia đình đều nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của mẹ chồng.