PNO - Tôi sợ ấu thơ của con bị đầu độc bởi những lời lẽ tiêu cực, thái độ thù địch giữa mẹ và ông bà nội, nhưng tôi không hóa giải được và chẳng biết làm sao tháo nút thắt quá lớn này?
Chia sẻ bài viết: |
TRANG ĐÀO 10-11-2024 16:45:23
Tôi thấy vợ bạn đúng hơn là sai.
Thứ nhất, nếu bạn nói cha mẹ già xế chiều mà cô đơn và không tự do gặp con cháu. Thì bạn là con, bạn hãy chạy về hoặc ngủ lại với cha mẹ bạn vài hôm. Còn nói "cháu" ư? Cha mẹ bạn đã đuổi vợ bạn đi khi cô ấy mang bầu, nếu lỡ vì đau buồn uất hận mà cô ấy bị hư cái bầu đó, thì còn cháu để ông bà nhìn hay "bắt" không? Với phụ nữ, ai đối tốt với họ lúc bầu bì sinh nở 1 phần, thì sau này họ sẽ đền đáp 10 phần. Những ai đối xấu, đối ác với họ lúc yếu thế như vậy, họ cũng sẽ đáp lại 100 lần thờ ơ.
Bạn đã biết làm chồng, làm cha, nhưng từ đầu đã không dung hòa được mối quan hệ cha mẹ - nàng dâu, ngay cả cha mẹ bạn còn đuổi bạn, thì nếu không có vợ cho ở nhà vợ, thì 2 năm qua, bạn ở nhà trọ sao? Bạn đã 1 lần đặt ví dụ đổi vai trò mình là vợ bạn chưa? Bầu bì, bị cha mẹ chồng đuổi, còn không cho chồng mang xách đồ đạc phụ...Thực sự nói có tội chứ cha mẹ bạn rất ác, không đáng có được con cháu sum vầy, hoặc ít nhất là đứa cháu của cô dâu (vợ hiện tại của bạn) sinh ra.
Đừng oán thán cô ấy nữa, có giỏi thì về năn nỉ ỉ ôi cha mẹ mình và làm cầu nối giữa cha mẹ và vợ
Đan Nguyễn 09-11-2024 14:21:29
Trước tiên bạn hãy đặt bạn vào vị trí của vợ bạn, nếu ngược lại gia đình vợ đối xử với bạn y hệt cha mẹ bạn đang đối xử với vợ bạn thì bạn sẽ xử sự thế nào?
Bạn có phải là thánh nhân để chịu đựng tất cả những uất ức và có phải ngớ ngẩn để xem những uất ức ấy không là gì cả và vẫn phải nhịn nhục đu bám cha mẹ như không có chuyện gì xảy ra không?
Vấn đề xuất phát từ cha mẹ bạn thì cha mẹ bạn phải là người đi giải quyết vấn đề. Đừng kiểu vô lý: không chấp nhận dâu nhưng đòi bắt cháu; nên nhớ cháu là cháu của đôi bên nội ngoại và là con của 2 vợ chồng bạn chứ không phải là cháu riêng của bên nội mà có quyền bắt.
Ai mang nặng, ai đẻ đau, ai banh da xẻ thịt để có đứa bé; ai thức đêm thức hôm để nuôi đứa bé cứng cáp mà muốn bắt là bắt sao?
Bạn cũng quá là nhu nhược, đúng là làm con phải có hiếu nhưng không đồng nghĩa với việc để cha mẹ mình gây gổ, hàm oan cho vợ mình mãi như vậy được và thậm tệ là anh đã để vợ 1 mình bụng mang dạ chửa ra khỏi nhà khi cha mẹ anh đuổi vợ anh, thật thậm tệ; chứng tỏ anh không yêu thương gì vợ anh cả.
Với người đàn bà khác họ đã không nhìn mặt anh từ cái thời điểm đó, đây là vợ anh vẫn còn thương anh nên anh mới được sống chung và gần vợ con, lại được bên vợ cảm thông, thương anh mà không hờn trách. Như vậy đã là quá đủ, đừng đòi hỏi thêm gì ở người phụ nữ này cả.
Nếu muốn cha mẹ anh có cháu, hãy bắt đầu từ cha mẹ anh. Không phải cứ làm cha mẹ là có quyền được làm sai và phận con dâu phải cam chịu.
Đừng vô lý khi trách móc vợ, vô lý lắm lắm.
Khi mức định số 1 không thành, người ta có thể phải chấp nhận “nguyện vọng 2”, bớt khắt khe hơn.
Gây áp lực buộc mẹ ngủ chung để "canh chừng ba", dùng cả hạnh phúc của con trai để... dọa mẹ. Đấy có phải cách thỏa đáng hay chưa?
Viết nhật ký là cách để quay lại đối diện với chính mình, ôm lấy những buồn vui…
Tôi đang chạnh lòng. Cái chạnh lòng rất đàn bà khi chồng quan tâm tới người phụ nữ khác.
Họ như 2 mũi tên, mỗi mũi lao theo một hướng. Nếu không yêu thương nhau đủ nhiều, 2 mũi tên ấy có thể chẳng còn cơ hội trở về bên nhau.
Chúc các con thi tốt. Và nếu không tốt lắm, thì cũng chẳng sao. Tuổi 18 chưa phải là tuổi để gánh cả bầu trời.
Tại sao cùng là yêu, cùng là chăm sóc và hy sinh, nhưng ở đàn ông thì được tán thưởng, ở phụ nữ thường lại bị dè bỉu?
Những lời nói ấm áp như tín hiệu về sự chân tình, hào sảng, khắc sâu vào lòng Chi ấn tượng về người bạn tốt. Thế nhưng thực tế thì ngược lại.
Có những cuộc vui trở thành gánh nặng. Chén rượu, ly bia biến thành xiềng xích vô hình.
Cuộc nói chuyện của tôi và bố vợ không nhiều lời nhưng thời gian đủ nhiều để suy ngẫm.
Trong tháng này, anh trai đã 2 lần "triệu tập" chị em tôi về nhà vì ba mẹ không chịu ngủ chung.
2 tháng sau câu trả lời dứt khoát ấy, họ chia tay. Có người cho rằng cô sáng suốt, nhưng cũng có người nói cô so đo tiền bạc trong tình yêu.
Tận sâu thẳm lòng mình, cô mong người phụ nữ ấy luôn hạnh phúc, nhận được sự tử tế, chân thành.
Trong khi cả xóm đinh ninh bà Trần Thi Thu sẽ sống cô độc đến cuối đời, thì... đùng một cái bà mặc áo cưới cô dâu ở tuổi 59.
Quyên và chồng cần cơ hội để làm hòa với nhau, để hàn gắn những đổ vỡ; cũng cần thời gian để cho nhau niềm tin.
Năm nào cũng vậy, bế giảng xong cũng là lúc vợ chồng tôi cho bọn trẻ về nội. Năm nay, "khối nghỉ hè" sớm gây chuyện tày đình.
Nếu không chuẩn bị tốt cả tinh thần lẫn vật chất, e rằng việc nghỉ hưu sớm không đem lại lợi ích như người ta vẫn tưởng.
Khoái cảm được xem là một hình thức hà hơi tiếp sức kiểu “đông tay lớn vỗ” trong công cuộc kiếm tin vui.