PNCN - Họ yêu nhau, cưới nhau rồi cùng nhau phá rừng, làm rẫy. Bao nhiêu mùa tiêu điều thất bát, con cái bệnh tật ốm đau, họ đã nếm trải tất cả và tưởng như không gì có thể chia cắt được tình chồng, nghĩa vợ. Nhưng bỗng một ngày, người thứ ba xuất hiện, người vợ đầu ấp tay gối 20 năm bỗng thành thù địch của chồng…
PNCN - Cuộc hôn nhân nào cũng có ít nhiều mâu thuẫn. Nếu hai người đàn ông và đàn bà, sinh ra và lớn lên trong những môi trường gia đình khác nhau, làm những nghề nghiệp khác nhau, có những cá tính, sở thích, thói quen khác nhau, về chung sống dưới một mái nhà, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, hàng ngày ra động vào chạm mà cái gì cũng hợp thì đúng là chuyện lạ! Họ phải có những mâu thuẫn, đôi khi tranh luận, cãi cọ, giận dỗi nho nhỏ mới là chuyện thường tình.
PNCN - Trong một câu chuyện về tình yêu, người đàn ông đưa ra quy ước: gọi điện thoại cho em đổ chuông ba lần tắt máy, chớp mắt ba cái, huýt sáo ba lần, thậm chí thở dài ba tiếng... tất cả đều có nghĩa là “anh-yêu-em”.
PNCN - Gửi chị Hạnh Dung! Em 17 tuổi, đang bị nhiễm HIV. Em có quan hệ tình cảm với một người đàn ông 32 tuổi.
PNCN - Chuông cửa lại réo “kính-coong”, em lật đật chạy ra mở cửa, lại trả tiền, rồi lật đật cầm cái voucher giảm giá đi vào với khuôn mặt hí hửng như bắt được vàng. Còn anh thì thở dài ngao ngán, đây đã là người giao hàng thứ ba trong ngày…
PNCN - Nhiều khi nằm nghe tiếng thở dài của đêm, ta tự huyễn hoặc mình tuổi xuân vẫn còn mơn mởn và căng tràn, để khi tấm rèm ban mai vừa kéo mở, lại ngỡ ngàng nhận ra chẳng tài nào vô tư nổi.
PN - Từ ngày xóm tôi có phong trào karaoke, chẳng hiểu sao cái bài hát có lời là “cho, cho rất nhiều” luôn là bài mở đầu chương trình văn nghệ tự phục vụ nặng nề tâm trạng, khiến bà con nghe riết phát ngán. Hôm đi đám giỗ, có dịp ngồi chung bàn, tôi thử ghẹo mấy bà: “Thiếu gì bài vui không ca, ca chi bài đó hoài, ớn lạnh”. Lập tức, mấy bà ào lên phản đối, rằng họ chỉ “thay lời muốn nói”, mà khổ, nói hoài cũng chẳng ai chịu hiểu cho...
PN - Những ai không biết quá khứ của chị, khi nhìn tấm ảnh hai mẹ con chị tại lễ trao bằng tốt nghiệp đại học của con gái chị ở tòa nhà Quốc hội nước Úc thì cứ tấm tắc khen chị thật hạnh phúc, có con gái ngoan, xinh đẹp, học giỏi. Quả thật, chị đang rất bằng lòng với hạnh phúc trong cái tổ ấm bé xíu của mình, nhưng có mấy ai hiểu, không ít lần chị bàng hoàng tỉnh giấc giữa đêm vì những giấc mơ của mười mấy năm về trước, cứ như một vết thương đeo đẳng làm buốt nhói trái tim chị.
PN - Chào chị Hạnh Dung! Tôi cũng bình thường như mọi người, 32 tuổi, công việc ổn định, nhưng không hiểu sao từ thời đi học đến giờ, tôi chẳng có một mối tình nào, nói theo các chị ở công ty, là tôi ế trầm trọng.
PNO - Vậy là đã tròn chín năm kể từ ngày ta và người ký hiệp ước song phương. Quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn với bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống. Nếu tính luôn thời gian ta gặp người thì cũng đã mười một năm có lẻ.
Một lần gặp lại tất nhiên chẳng hy vọng gì nối lại tình cảm đã qua. Đó cũng không phải điều bạn muốn. Song bắt người ta phải thừa nhận (dù ngấm ngầm) rằng bạn là viên ngọc quý họ đã lỡ tay đánh mất lại là thử thách vô cùng thú vị.
PNO - Tôi lập gia đình với em năm tôi ba mươi sáu tuổi, từng có năm bảy mối tình vắt vai… Em chỉ thua tôi hai tuổi, lại không đẹp nhưng tôi vẫn chọn em vì em thật dịu dàng, đằm thắm.
PN - Em gọi khóa luyện thi đại học cấp tốc sau khi tốt nghiệp phổ thông là lớp “13”.
PN - Chúng ta đã biết, quan hệ sống chung trong hôn nhân là một quá trình thích nghi về mọi mặt với cả người vợ và người chồng. Trong quá trình chung sống, các khác biệt về quan niệm sống, về hành vi của hai cá nhân có nền tảng văn hóa và gia đình khác nhau dần bộc lộ. Nếu cả hai cá nhân có thể dung hòa được những khác biệt hay chấp nhận những khác biệt thì có thể cho là họ đã thích nghi được với cuộc sống hôn nhân.
PN - Cưới nhau mới mấy hôm, trong một buổi thong thả chuyện phiếm với cả nhà, vợ giật mình khi nghe mẹ chồng kể những “giai thoại” bồ bịch lăng nhăng, vợ một vợ hai của bác Hai, và kết luận: “Thằng S. giống tính bác nó nhất, nhưng hy vọng không giống cái khoản kia”. Cả nhà cười vang rồi nhanh chóng nói qua chuyện khác, nhưng vợ thì không thể cho qua “dữ kiện” đó, vì “thằng S.” không ai xa lạ mà là chồng của mình.
PN - Linh xếp thêm áo quần của chồng và hai con bỏ vào hành lý. Ngày mai, Hùng - chồng Linh, sẽ đưa bọn trẻ về Quảng Ngãi thăm ông bà nội. Tay Linh chạm phải một chiếc túi nhỏ, mở ra là hai tuýp dầu nóng mà Thu, bạn Linh, gửi về từ Mỹ.
PN - Tối hôm qua anh lại về muộn, kéo bật cánh cửa phòng, giọng lè nhè cố hữu: “Nè, anh tặng vợ yêu món quà mới đây”.
PNCN - Kính gửi chị Hạnh Dung! Em 29 tuổi, lập gia đình đã sáu năm. Cưới nhau được hai năm, em đang mang thai thì chồng đã ngoại tình.
PNO - Mười năm lấy chồng, chu toàn với bổn phận làm dâu, làm vợ vậy mà cuối cùng tôi lại phải ra đi với hai bàn tay trắng và hai đứa con gái nhỏ.
Mặc dù thường là người chủ động trong chuyện kết hôn nhưng trong cuộc sống gia đình, các đấng mày râu không tránh khỏi có những lúc nhớ tiếc thời độc thân tự do của mình.
PNO - Những vụ ly hôn ngày càng tăng, tuổi đời của những cặp vợ chồng ly hôn ngày càng trẻ, nhìn họ dửng dưng đến vô cảm trước sự đổ vỡ hôn nhân của đời mình, tôi đã tự hỏi, phải chăng với lớp trẻ bây giờ, nền tảng gia đình không còn quan trọng nữa và chuyện ly hôn chỉ là “chuyện nhỏ” trong cuộc đời?
PN - Tôi mê võ thuật từ lúc mới năm - sáu tuổi, đến độ tay chân “ngứa ngáy”, đứng đâu là vung tay, vung chân biểu diễn những thế võ “tự chế”. Lớn lên ngay lúc phong trào võ thuật quê nhà phát triển mạnh, thanh thiếu niên làng tôi một thời “ăn võ, ngủ võ”, say mê lạ kỳ, ngày đêm luyện tập hăng say, không chỉ mong có chút võ phòng thân, mà còn ước ao một lần thượng đài. Dạo ấy, người làng tôi mời một võ sư ở làng bên về dạy võ cho con cháu. Sân tập võ là khu vườn người láng giềng.
PN - Cũng như bao ngày, hôm ấy, lo bữa sáng cho cha con anh xong, em quày quả xách giỏ đi chợ. Trước khi đi, em còn nhìn anh nheo nheo mắt nói: “Mai Bi qua nội, em sẽ mua vài thứ để con mang về biếu.
PN - Hôm đó về nhà, lòng anh cứ nặng trĩu. Chuyện là anh đã vui miệng kể cho đồng nghiệp nghe, hàng ngày anh lo hết việc nhà cho vợ. Anh còn kể chuyện “khác thường” là mỗi sáng ủi đồ cho vợ đi làm, ăn tối xong thì dọn dẹp, rửa chén, gọt trái cây, vợ nằm gác chân xem ti vi. Vợ ăn trái cây xong, anh lại đi dẹp đĩa.
PN - Tôi chưa vào lớp 1 thì ba mẹ ly hôn. Họ không cãi nhau nhiều, tôi nhớ mình chỉ chứng kiến vài trận nho nhỏ. Ba nuôi chị, mẹ nuôi tôi. Sau này, mẹ thường nói với chúng tôi: “Ba mẹ không hợp tính nên không thể sống được với nhau”. Thuở nhỏ, tôi mang mặc cảm trong lòng “nhà mình không toàn vẹn…” nên rất ngại dẫn bạn bè về nhà chơi. Tôi cũng ít khi lên thăm ba, nhất là từ khi ba có “dì”. Chỉ có chị tôi là chịu khó đạp xe lui tới hai nhà ba - mẹ ruột như con thoi, nhất là những khi chị và dì có “chiến tranh”.