Bạn bảo, đàn bà mệt vì con, chẳng thấy chán; nhưng mệt vì chồng, không những chán, mà còn hận. Con ốm đau, nếu nặng, chồng mới cùng vào bệnh viện, còn không thì cứ để bạn mình ên.
Lệch tuổi thì đã sao. Tôi nghĩ khi một người thiện chí “kê”, người kia vì mải tự ti, thì “kê” cách nào cũng vẫn khập khiễng.
Tôi lén trộm chiếc bánh trung thu trên bàn cúng của nhà hàng xóm đem về định cắt cho cha ăn. Cha ngạc nhiên hỏi tôi bánh ở đâu, tôi ấp úng… Thế là cha đoán được.
Mẹ luôn khuyên chị em tôi phải mềm mỏng với chồng để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nhưng rồi, chị tôi bị chồng rũ bỏ không thương tiếc vì chị quá mềm mỏng khi anh rể ngoại tình...
Đâu phải đàn ông nào cũng siêng việc nhà; đàn ông có vợ vẫn còn mê gái thiếu gì. Đàn bà cứ vịn vào những cái tật ấy mà phủ nhận hoàn toàn mọi nỗ lực vun đắp tổ ấm của đàn ông là không ổn chút nào.
Mẹ à, mẹ cứ thương yêu em chồng con theo cách mà mẹ muốn, con chẳng ganh tị đâu. Vì con cũng hiểu đó là lẽ tự nhiên, nhưng mong mẹ đừng quên con cũng là phụ nữ.
Nhìn căn bếp chia đôi con không biết phải giải quyết làm sao. Nếu tình trạng này kéo dài, có lẽ, con không muốn trở về nhà sau mỗi ngày làm việc…
Suốt mấy năm qua, dù bực bội, vợ vẫn tôn trọng sở thích của chồng. Nhưng giờ đây, vợ bắt đầu thấy đó chẳng khác gì "nguời thứ ba", choán hết tâm tư tình cảm của chồng, xáo trộn cuộc sống gia đình.
Tôi vẫn muốn yêu một ai đó bằng tất thảy trái tim nhưng lại luôn vẽ sẵn cho riêng mình một lối rẽ. Một tình yêu không thể nhìn thẳng về phía trước mà đau đáu quay sang hai bên để tìm cửa thoát hiểm
Nhà chị không thiếu thứ gì, chỉ có điều rất nhiều thứ chị mua sắm lại không mấy khi xài tới. Nhà ba tầng, sáu phòng, mỗi phòng một ti vi, hơn nửa trong số đó để… chưng là chính.
Với mỗi mũi tên đau đớn chạm vào tim, trái tim yếu dần. Trái tim đóng lại, dòng chảy của tình yêu dừng lại và chúng ta bắt đầu trở nên hoài nghi. Cuối cùng, chúng ta không còn nhận ra tình yêu đích thực.
Vợ vốn rất mặc cảm về tay nghề bếp núc của mình. Mà ở quê chồng hình như ai cũng khéo léo, giỏi giang, nấu nướng thoăn thoắt nhẹ nhàng, cỗ bàn linh đình...
Phụ nữ có gia đình, đặc biệt là ở miền quê thì hai từ “bạn bè” thật xa xỉ. Thời gian của họ, tâm trí của họ dành cho chồng con, cơm-áo-gạo-tiền chứ không còn chỗ cho bạn bè, giải trí, chuyện trò hay tâm sự buồn vui.
Từ ngày cưới, chưa bao giờ anh động viên em lấy một câu, cứ mở miệng ra là chê bai này nọ. Dần dần, em cảm thấy mình nhụt chí hẳn, bao nhiêu ý tưởng làm tròn đầy thêm tổ ấm dường như bỏ ngõ....
Chị biết mình không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh. Nhưng cảm giác tức tối cứ đeo đẳng khi chị thấy anh rạng rỡ bên người đàn bà khác...
Thi thoảng lướt web bắt gặp vài cái “tít” bài như “Bị chê ế vợ, dùng dao đâm bạn tử vong” hay “Bị bố mẹ giục cưới, thanh niên quẫn trí tự tử”, nghe qua thật buồn cười...
Di chúc của diễn viên Hoàng Mập chỉ toàn những điều lạc quan, hài hước. Đọc những chia sẻ của anh, tự dưng thấy sự chết hóa ra cũng nhẹ nhàng. Chỉ là đi một chuyến xa và chúc mọi người ở lại vui vẻ, hát ca.
Em than với tôi, cảm thấy quá cô độc trong chính ngôi nhà của mình, trong tổ ấm mà trước đó chưa lâu, Phong hào phóng chi bộn tiền đầu tư cho em.
Làm sao tôi có thể vô tư khi lương chồng bỗng dưng vơi đi nhiều. Có phải anh ấy bồ bịch bên ngoài, rồi cho tiền bồ? Cũng có thể anh lập quỹ đen để làm chuyện mờ ám.
Cha xin lỗi vì ngày hôm qua, cha chỉ ngồi đó nhìn con như ô-sin trong nhà mình, trong khi chồng con như ông hoàng mà cha chẳng thể nói, chẳng thể làm gì, vì chính cha cũng cư xử với mẹ con y như vậy.
Tôi chỉ biết cảm ơn mẹ, lòng tự hứa sẽ hiếu thảo với mẹ hơn vì không những mẹ sinh ra một người con trai tuyệt vời để làm chồng tôi, mà mẹ còn là bà mẹ chồng tâm lý nhất thời buổi này.
Tôi lấy chồng Đức đã 5 năm. Ở Đức và các nước phương Tây, làm mẹ là một nghề. Tôi sinh liền hai bé trong ba năm và an tâm ở nhà gắn bó với gia đình, chăm sóc con nhỏ.
Vài người than thở về mẹ chồng nàng dâu lục đục, bên nội bên ngoại không đều, anh thấy mình thật may mắn. Bố mẹ nào cũng coi con mình là vàng, nhưng cũng nên coi con người là kim cương để thương yêu và đối xử.
Cuộc sống bận rộn một phần, một phần thế hệ cháu chắt lớn lên hầu hết sống xa ông bà nên khi có giỗ chạp thường về ăn giỗ chứ không biết giỗ... ai.
Mai này con chung, con riêng... Nghĩ đến đó, chị xót xa cho phận đàn bà cũ muốn đi thêm bước nữa.