Anh không còn trẻ, chị cũng vậy, nhưng khi gặp chị, anh đã chở che như với một cô gái nhỏ tội nghiệp.
Vui thì ai chẳng ham. Nhậu cũng là một trong những cuộc vui thú vị. Nhưng phụ nữ nhậu thế nào để vẫn giữ được sự bình tĩnh, đừng để trở thành đề tài đàm tiếu cho thiên hạ.
Con mình sinh ra, nuôi nấng, dưỡng dục, cận kề, còn chưa hiểu hết tâm tính của con, huống gì con rể.
Qua nhận xét của các mẹ thì mẹ chồng chỉ giỏi trách phiền, chẳng giúp được gì, càng khiến mình bực bội và mệt mỏi hơn.
Nhiều lúc, đầu ngổn ngang lo toan, buồn khổ, nhưng trước mặt các con chị luôn tỏ ra vui vẻ, thoải mái để không ảnh hưởng đến tâm lý của con.
Sau vụ không đòi tiền được ông Giỏi, biết đâu sau này cũng khó đòi tiền bà mẹ vợ? Liệu vợ chồng Mạnh có lại mắc tiếp sai lầm cũ?
Càng về già, dường như người ta càng khó tính hơn và sức chịu đựng những căng thẳng, trái khoáy cũng giảm.
Lần này tôi cương quyết, không thể để con mù nội trợ nữa, không để con dựa dẫm, ỷ lại ba mẹ mãi được.
Tôi ôm chặt con, bảo rằng từ nay sẽ luôn kể chuyện cho con ngủ, sẽ cùng con chơi trò trốn tìm, đố vui, oẳn tù tì chứ không “thương điện thoại” nữa.
Sau nửa năm để cuộc đời mình chìm trong chán nản và nước mắt, tôi quyết tâm đứng dậy.
Cảm giác hạnh phúc có được bé đầu lòng với chị ngắn ngủi lắm. Ngay khi hết kỳ thai sản chị quay trở lại công việc, chồng chị đã nói đến việc anh muốn ly hôn.
Đi năm châu bốn bể, ăn sơn hào hải vị cỡ nào cũng không quý bằng miếng rau sạch mình trồng.
Tôi nghĩ, thật ra, sống chung với ba mẹ chồng cũng không dễ dàng gì, nếu như tôi không ý thức rằng, mình tốt với họ, họ sẽ tốt với mình.
Chị là con ruột chứ có phải con nuôi đâu, sao ba mẹ lại đối xử với con cái của mình như thế?
Giữa lúc đó thì Đông về, kịp thắp nén nhang cúng tiên thường cho ba. Hình như má khóc. Lẫn trong nước mắt là lời thì thầm của má, năm nay về đủ hết rồi nghen ông.
Thông tin về những nghi phạm trẻ có nhiều hành vi phạm tội nguy hiểm khi đang còn ngồi ghế giảng đường hoặc mới tốt nghiệp đại học khiến dư luận bàng hoàng.
Ở nhà bố mẹ hay dùng điện thoại, máy tính, không thường xuyên nói chuyện với em, vậy mà còn đánh em, tất cả là vì mẹ.
Ngày chưa lập gia đình, tôi là một thằng con trai có nhà cửa, công việc. Sau 7 năm, tôi trắng tay bước ra khỏi nhà vợ, kèm theo câu "anh là kẻ vô dụng".
Cha mẹ ngày nay không còn cách nào khác phải thật sự là bạn của con mới có thể hiểu và chia sẻ với trẻ.
Cơn ghen xưa, với tôi là vết hoen ố trong đời người đàn bà, mà mỗi lần nghĩ lại thấy xấu hổ quá chừng.
Chuyện mẹ con nhà bà Chẩn được người làng đem ra đàm tiếu rất nhiều, như là điển hình về đàn ông gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn bám gấu quần mẹ.
Tôi nhận ra tất cả không phải được tạo lập từ đồng tiền tôi mang về, vợ cũng góp phần không nhỏ.
“Con đi vậy mỗi tuần, cơm nước nhà mình ai lo?”, nghe mẹ chồng nói vậy, tôi nhìn sững bà, nước mắt tự nhiên chảy ra.
“Từ ngày cưới vợ, em không biết thảnh thơi là gì, lúc nào cũng căng thẳng vì tiền bạc. Muốn bỏ vợ mà không đành lòng, vì thương hai đứa nhỏ”, nghe em chia sẻ mà tôi chỉ muốn khóc.
Hai lần chồng tôi nghỉ việc ở nhà chăm con cho tôi đi làm là hai lần anh ấy chọn việc giải cứu gia đình đầu tiên.