Người ta nói chẳng cái khổ nào giống cái khổ nào, gia đình anh cũng không ngoại lệ, dù nhìn vào, ai cũng cho là anh may mắn khi cưới được vợ đẹp, con ngoan, cuộc sống ổn định.
Anh báo tin chiều nay Quỳnh, cô em kết nghĩa thân thiết từ trong Nam ra chơi. Vợ anh sau phút mừng rỡ vì được gặp Quỳnh thì bắt đầu... quýnh.
Bố già rồi, thích sống đơn giản. Mẹ còn ham vui đây đó thì các con nên mừng cho bà ấy, vì mẹ còn sức để đi. Con dâu cũng ngăn chồng, phận làm con đừng xen vào chuyện của cha mẹ.
Ông bà vốn là lựa chọn tốt nhất để gửi con. Có nằm mơ cũng không ai nghĩ bà nội có thể xuống tay giết hại cháu. Nỗi đau mất con, rồi phải chứng kiến mẹ ruột tù tội sẽ ám ảnh cha mẹ nạn nhân...
Nó là cái… bao nhựa đựng phân u-rê được mẹ tận dụng cắt ra. Một đầu mẹ may gấp mí, luồn dây thun cột dính hai đầu làm cổ...
Nếu nhìn vào mối quan hệ và cách đối xử, chắc chắn không ai tin Út chỉ là con rể nhà nội tôi. Hồi má vợ bệnh, nằm liệt một chỗ, một tay Út chăm sóc hơn mọi hộ lý, hơn mọi con ruột...
Cuộc đời con người nhanh như cơn gió thoảng, hà cớ gì chúng ta cứ phải gồng mình lên làm cái thứ, sống cái cách, chỉ để làm đẹp ý ai đó?
Đã là con người, dường như ai cũng có ước mơ của riêng mình. Với người trẻ, đó là khát khao, còn với người già, đó là ước nguyện.
Chị tôi tin vào những câu “Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng”, “Phụ nữ yêu đúng người thì không cần phải trưởng thành” và hệt như phim ngôn tình, chị chỉ việc nắm tay chồng, còn lại cả thế giới có anh lo...
Con đường nhỏ băng qua vườn mở rộng, đất lên giá vù vù. Anh hai họp gia đình, nói hồi đó ba chia đất không công bằng, giờ phải chia lại. Anh ba hùa theo, nói lẽ ra phải chia liền lúc ba mới mất...
Ai nhìn vào trang mạng của hai đứa cháu gái cũng khen gia đình hạnh phúc. Việc liên quan tới tiền bạc của ông bà, chúng khoe lên rất cặn kẽ. Và cuối cùng là câu chuyện động trời này.
Nhà chị sui cách chừng 12 km. Cả năm nay con vẫn bền bỉ di chuyển trên cung đường ấy, bất chấp nắng mưa, đêm hôm, thậm chí bất chấp nhà chồng hữu sự.
Năm 1996, Toàn lấy toàn bộ số tiền bán căn hộ ở thủ đô Hà Nội, vay thêm tiền của mẹ, người chỉ ăn vào đồng lãi tiết kiệm của người chồng quá cố, rồi chạy chọt một xuất lao động xuất khẩu tại cộng hòa Séc.
Con trai lấy vợ ra riêng hơn cả năm, mà mẹ chồng sáng sớm hôm nào cũng “ập” vào nhà con từ rất sớm, để "xem bọn này ăn ở ra sao”.
Suốt cả đời lao động vất vả, chúng tôi chỉ còn mảnh đất đó và một số tiền để dưỡng già nhưng quan trọng là tôi không muốn tài sản của mình rơi vào tay kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Nếu ngày ấy tôi đi Đức trót lọt thì sẽ như thế nào, hay tôi cũng như số phận của 39 người xấu số kia. Tuổi trẻ ai cũng ước mơ, có hoài bão, muốn bay đi thật xa với giấc mơ đổi đời.
Má chồng là người cầm quyền trong nhà. Thời ba chồng còn sống, chuyện gì ông cũng răm rắp nghe theo. Đàn bà cầm quyền thì cũng chẳng lạ, có điều má lại là người có máu đỏ đen.
Cũng là bệnh liên quan đến thần kinh, mà người điên hay mất trí lại được công nhận bệnh, còn những người bị trầm cảm thì không, phải gắng sống như một người khỏe mạnh, chưa bao giờ được sống thật với chính mình.
Càng trưởng thành và trải qua sóng gió hôn nhân, chị em tôi càng thấm thía nỗi mặc cảm của mẹ. Chúng tôi nghe mẹ, dù hoàn cảnh thế nào, cũng phải kiếm ra được đồng tiền.
Năm đó, tốt nghiệp ngành điều dưỡng và có vốn ngoại ngữ tốt, Ân đi hợp tác lao động rồi lập gia đình với một người bản xứ.
"Ai mà nghĩ làm thuê xứ người cũng rủi ro. Thêm con vợ ở nhà không biết thu vén nên giờ nợ bạc tỉ". Nghe chồng cũ than, tôi nhẹ nhàng buông máy. Sao tận bây giờ anh mới biết không có thiên đường dọn sẵn?
Ly hôn, tôi dắt con gái ra khỏi nhà, bạn đã thuê cho tôi một căn phòng nhỏ dù nhà mẹ tôi ở cách đó không xa. Sở dĩ tôi không về nhà mẹ vì sợ chồng quậy và... ngán bà chị dâu.
Tại sao chúng ta lại có thể dễ dàng trì trệ và thường xuyên mất hứng thú và động lực? Bạn có tàn phá gì bên trong mình để làm mới hoặc tái tạo cho một số lĩnh vực của đời sống?
Con gái ông Hữu lâu nay như… quả bom nổ chậm, cô đã ngoài ba mươi lâu rồi mà chưa chịu xuất giá. Tới năm cô vừa tròn ba mươi sáu tuổi thì đột ngột thông báo với gia đình cô sẽ làm đám cưới.
Tuổi thơ của chồng tôi không hồn nhiên như bao đứa trẻ khác. Ba anh bỏ vợ con theo người đàn bà khác bởi má anh… chỉ biết đẻ con trai, trong khi ông thì thích mỗi con gái.