Ông bà thường không mở lời “đòi trả công”, nhưng ông bà hiển nhiên có quyền làm như vậy.
Tại bệnh viện, người ta dễ nghĩ anh dành cả đời cho nghề y. Nhưng khi nhìn anh với vợ con, người ta thấy anh chỉ dồn tâm trí cho gia đình.
Đó là những chén cơm nghi ngút khói vào những buổi trưa ngày mưa, nhìn nồi cơm đầy ắp và gia đình quây quần bên nhau.
Về nhà luôn là niềm khát khao của tôi, của người chị theo chồng biền biệt sông, biền biệt đồng.
Thấy những cuộc tiễn đưa, những giọt nước mắt ngắn dài trong ngày hội tòng quân, tôi bỗng nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ các anh tôi…
Bà vừa ăn trầu, vừa hăm hở trò chuyện qua màn hình điện thoại thông minh với người quen, các con cháu ở xa.
“Kỷ niệm ngày bà ngoại sinh “ai đó”, chứ không phải mừng sinh nhật em đâu nha” - chồng tôi đùa vui với mớ đồ ăn trên tay.
Một trung tâm tư vấn hôn nhân ở Hà Nội cho biết, ngày nào cũng tiếp những phụ nữ than phiền chồng không chịu làm việc nhà.
Mẹ tôi bảo cuộc đời mẹ hạnh phúc nhất là lúc được ba tôi mua tặng chiếc áo sơ mi màu trắng - chiếc áo mẹ tôi mặc vào ngày cưới.
Kết thúc chuyến đi biển xuyên tết Quý Mão 2023 tại ngư trường Hoàng Sa (Việt Nam), ngư dân ăn tết muộn.
Ảnh chị gửi cho tôi, đó là bức ảnh có ba. Năm nay ba tôi đã rời cõi tạm.
Kế hoạch có thực sự cần thiết trong hôn nhân không? Có phải mọi xung đột trong hôn nhân họ gặp đều liên quan đến kế hoạch?
Hôm tết, ba tôi ôm chầm lấy cháu ngoại, xúc động: “Ước gì rắn lột cháu ơi/ Để ông theo suốt một đời cháu con”.
Sau cái tết đầu tiên ở nhà chồng, tôi thầm biết ơn vì trong nhiều người từng quen, tôi đã gặp anh, “chọn” về làm con dâu của ba má anh.
Tết xong, đồ ăn tới 2 tuần sau tết vẫn thừa thãi. Tôi bỗng tự cười mình sao cả nghĩ, ôm đồm vì những điều không có thật...
Khi quây quần bếp núc đầu năm, gia đình tôi lại rôm rả kể về căn bếp nhà qua từng năm tháng.
Quây quần cùng mẹ được mấy ngày tết, hôm nay, chị phải trở lại Mỹ. Mẹ già không thể ra sân bay tiễn, nhìn chị đi nước mắt lưng tròng.
Tết năm nào, ông Bùi Huy Khuê cũng trồng một vườn rau sạch và chăm chút khoảng sân nhà rực rỡ sắc hoa.
Năm nay, như một sự an ủi, đã có rất nhiều lượt các em tôi ra vào ăn cơm, nhiều bạn bè thương mến tới chơi với tôi.
Trưởng thành rồi, nhiều người cứ nói qua ba mùng là hết tết. Nhưng với trẻ con, người già thì tết râm ran lâu lắm.
Tết hằng năm, đại gia đình sum họp vào mùng Hai. Ông bà Út cứ ngắm các con cháu và nức nở khen “con cháu nhà ai mà đẹp quá!”.
Dự định “lúc nào rảnh rỗi thì đưa ba đi xem chợ hoa trên bến dưới thuyền ở bến Bình Đông” đã trở nên lỡ hẹn.
Mấy năm còn khó khăn, má nhặt nhạnh trái cây từ vườn nhà để làm mâm ngũ quả. Có năm, má xin được chùm trái dư, để lên chưng cho xôm tụ.
Ngày nay, một số gia đình vẫn dạy con cháu kế thừa và phát huy nếp nhà, giữ gìn truyền thống kính nhớ tổ tiên, đặc biệt là trong những ngày tết.
Tôi từng tự hỏi những nhọc nhằn bao giờ có điểm dừng. Thế nhưng, hạnh phúc đôi khi lại đến từ những điều vụn vặt mà chúng ta vô tình bỏ quên.