Tôi thấy lòng bình yên quá đỗi. Chỉ cần trở về nhà, ở cạnh má, sóng gió ngoài kia thành nhỏ bé.
Tết năm nào má cũng mua vài kí nếp về gói bánh tét. Rồi muối dưa cải, củ kiệu... Nhà đông con, mấy chị em làm một buổi là xong việc.
Tôi đang trong giai đoạn khó khăn của sự nghiệp. Kinh tế gia đình suốt 3 năm nay đã sa sút theo ngành hàng của tôi.
Những ngày cuối cùng của năm cũ, người ta bỗng nhiên tha thiết nỗi nhớ nhà.
Đồng lương công nhân cô ấy, với lương công chức của tôi, chi tiêu phải vén khéo, muốn về tết thì phải lên kế hoạch từ đầu năm.
Ý nghĩa của tất niên “là bữa cơm cuối năm, sau đó mọi người chia tay nhau, lên tàu xe về quê ăn tết” đã trở thành xa lạ.
Chiếc áo đỏ mà chị định mua diện tết thi thoảng lại lướt qua lướt lại trong đầu chị.
Chỉ thoáng nghe thấy từ “tết" là những áp lực chồng chất bao năm qua ùa về, khiến tôi chán nản và mệt mỏi.
Càng lớn, tôi càng muốn ở bên nội nhiều hơn, nhất là vào dịp tết; để cùng nội sắp dọn mấy chậu hoa, quét mạng nhện chái bếp...
2 bà bổ sung cho nhau, thân nhau theo kiểu vừa chị em, vừa bạn bè, chứ không phải sui gia thông thường.
Bà mang cái ghế nhỏ ra ngoài sân ngồi, mỗi lần nghe tiếng xe máy chạy ngang, lại thấp thỏm ngóng con cháu trở về.
Càng gần đến tết, nhiều người cảm thấy áp lực trước bao nỗi lo. Thạc sĩ Lê Trường An lại nhìn tết qua một lăng kính khác.
Câu chuyện bỏ tết đã khiến dư luận dậy sóng từ vài năm trước… Nhiều người cảm thấy tết nặng nề vì phải cố gắng kiếm tiền chi tiêu tết.
NSƯT Tuyết Thu nói trong năm chị đã chuẩn bị kỹ các khoản lì xì. Lì xì tượng trưng cho việc chia sẻ may mắn, nên chị luôn sẵn lòng.
Những buổi sáng tiết trời dịu nhẹ, bà ngoại tròn tuổi 90 vẫn từ tốn lặt mai.
Với tôi mỗi món đồ vật đều là những kỷ niệm đẹp. Có lẽ tôi là người cũ của thế kỷ trước nên có chút hoài cổ chăng?
Sợ chúng tôi ly hôn, mẹ chồng không chia tài sản cho chồng tôi, dù bà chỉ có 2 con trai.
Những ngày cận tết, bắc ghế đứng cắt hàng rào, nhịp kéo và mùi lá cây ấy hẳn nhiên đã là một phần ký ức vui của những người nhà quê.
Giải bài toán chi tiêu tết, chị Phương nói sẽ giữ nguyên những khoản chăm lo cho cha mẹ hai bên, cắt giảm những nhu cầu “râu ria”.
Tôi tưởng tượng hàng rào xẻ ngang mảnh vườn như một nhát chém đau thương. Cây mận là chỗ mấy anh em hay trốn má trèo lên hái trái, chơi trốn tìm.
Pháo nổ giờ đã là chuyện xa xưa, cũng như một thời bao cấp thỉnh thoảng người ta sẽ nhớ đến nhưng chỉ là hoài niệm, không ai muốn quay lại.
Hơn 15 năm nay kể từ ngày lập nghiệp ở TPHCM, chúng tôi vẫn giữ truyền thống chừng 25 tháng Chạp là lên đường về quê ăn tết.
Thời bao cấp, cơ quan ba tôi năm nào cũng nuôi vài con heo, để tết đến là xẻ thịt chia cho nhân viên.
Nói là "nuôi" cho có tiếng, chứ thực ra bà đến nhà đứa nào, đứa nấy mừng như có… ô sin trong nhà.
Cả năm mẹ tôi bỏ đất trống, đợi đến khi tháng Chạp về thì lên luống, lên hàng, xuống giống.