Má gấp gáp mở cuộc họp gia đình vì lo mình đổ “cây bệnh lớn” mà chẳng được may như lần trước.
Không chỉ là một lối nhỏ dẫn ra sông, nơi ấy còn là những con dốc thoai thoải giấu những ú òa, bí mật của một thiên đường tuổi thơ.
Xe ngựa đã đi vào dĩ vãng, nhưng trong tiềm thức của chúng tôi vẫn luôn có một hình ảnh chiếc xe ngựa với âm thanh lộc cộc.
Trong hàng loạt món rau dân dã do các chị các cô hái ra chợ, tôi phát hiện bó ngọn rọ heo trong chiếc mẹt nhỏ của cô hàng rau...
Nàng dâu trẻ đăng tải lên mạng xã hội bữa cơm ở cữ được mẹ chồng chuẩn bị. Chị than rằng “nuốt không nổi”, “không ưng bụng” trước mâm cơm đạm bạc.
Cuộc hôn nhân của tôi cũng nhiều mâu thuẫn, áp lực. Nhưng nhìn sự vui vẻ giữa bố và chồng, tôi đủ sức mạnh để vượt qua tất cả.
Ba năm từ ngày chồng mất, con gái Nhi hiếm khi nhận được quà từ nhà nội. Nhi cứ đi từ hy vọng, sang thất vọng.
Suốt cả mùa hè, gốc cây keo nhà chú Tám thành chỗ “thường trú” của tuổi thơ. Chúng tôi ở gốc keo nhiều hơn ở nhà…
Ngày xưa quê tôi là vùng chiến trường nên rất nhiều bom đạn đã đổ xuống. Chiến tranh qua, đồng xanh lúa bao mùa mà vỏ đạn vẫn còn lẫn trong đất.
Quê hương tôi cũng như những quê hương khác trên dải đất hình chữ S, nơi nào cũng có một nghĩa trang liệt sĩ.
Để có những cái tết đoàn viên trên mảnh đất Việt Nam này, hàng triệu người đã hy sinh và bị tổn thương, trong đó có ba tôi và cả chúng tôi.
Sau khi đã xong chuyện đồng áng, những người đàn ông sẽ đưa đàn trâu của gia đình vào khu rừng gần nhà thả hoang vài tháng.
Con gái có quyền lực thật sự. Mâu thuẫn mười mấy năm không ai giải quyết được mà con tháo gỡ nhẹ nhàng.
Người ta càng lớn lại càng muốn quay về nương náu những ngày thơ dại. Thuở mà những mệt nhoài, xô bồ của cuộc đời chưa chạm vào được.
Vượt qua những sự xa cách, cả nể thường gặp khi nói về quan hệ sui gia, bà Duyển chăm sóc mẹ ruột của con dâu như người ruột thịt.
Với tôi, ngày sung sướng nhất chắc là ngày cái võng ba nằm bị rách, phải thay võng mới. Võng cũ được tận dụng, đem cột ngoài vườn, mát rượi.
“Nghề” bắt cá cạn không cần phải học hay có kinh nghiệm như khi mò tìm cá dưới ao bùn. Đứa lớn đứa nhỏ đều có thể làm được.
Những ký ức ấy giấy mực nào chép cho đầy đủ được, chữ nghĩa nào trải cho hết lòng yêu thương chan chứa…
Nghe chuyện cha tôi 70 tuổi tả xung hữu đột trông đứa cháu còn ẵm ngửa, bạn tôi “chốt”: “Ai thương nhiều thì người đó chịu cực”.
Những mùa trái dại ấy nay còn không? Hay tất cả chỉ trong ký ức? Một miền ký ức ngọt ngào theo tôi cả đời...
Trong cơn bão giá, nhiều bà nội trợ đau đầu vì lương không đủ tiêu, nhưng có những chị em vẫn "khéo co" và để dành được tiền tiết kiệm.
Vườn nhà nội có một cây bông gòn để lấy bông dồn gối. Cây gòn cao vút, gốc bạnh ra thành từng bạnh lớn, thu nhỏ dần lên trên giống hình tháp.
Chẳng biết tôi say mê vùng đất Kinh Bắc, say mê anh, hay say mê thứ bánh mẹ chồng gói mà tôi yêu gia đình và vùng đất này tha thiết.
Thấy cái clip chợ quê trên Facebook kèm những lời bình dễ thương sao mà giống chợ xổm nơi quê họ. Ký ức bao năm đột ngột ùa về...
28/6 không chỉ là ngày tôn vinh giá trị của gia đình mà còn là dịp để chúng ta tự hào với hạnh phúc ta có được từ gia đình mình.