Những buổi sáng tiết trời dịu nhẹ, bà ngoại tròn tuổi 90 vẫn từ tốn lặt mai.
Với tôi mỗi món đồ vật đều là những kỷ niệm đẹp. Có lẽ tôi là người cũ của thế kỷ trước nên có chút hoài cổ chăng?
Sợ chúng tôi ly hôn, mẹ chồng không chia tài sản cho chồng tôi, dù bà chỉ có 2 con trai.
Những ngày cận tết, bắc ghế đứng cắt hàng rào, nhịp kéo và mùi lá cây ấy hẳn nhiên đã là một phần ký ức vui của những người nhà quê.
Giải bài toán chi tiêu tết, chị Phương nói sẽ giữ nguyên những khoản chăm lo cho cha mẹ hai bên, cắt giảm những nhu cầu “râu ria”.
Tôi tưởng tượng hàng rào xẻ ngang mảnh vườn như một nhát chém đau thương. Cây mận là chỗ mấy anh em hay trốn má trèo lên hái trái, chơi trốn tìm.
Pháo nổ giờ đã là chuyện xa xưa, cũng như một thời bao cấp thỉnh thoảng người ta sẽ nhớ đến nhưng chỉ là hoài niệm, không ai muốn quay lại.
Hơn 15 năm nay kể từ ngày lập nghiệp ở TPHCM, chúng tôi vẫn giữ truyền thống chừng 25 tháng Chạp là lên đường về quê ăn tết.
Thời bao cấp, cơ quan ba tôi năm nào cũng nuôi vài con heo, để tết đến là xẻ thịt chia cho nhân viên.
Nói là "nuôi" cho có tiếng, chứ thực ra bà đến nhà đứa nào, đứa nấy mừng như có… ô sin trong nhà.
Cả năm mẹ tôi bỏ đất trống, đợi đến khi tháng Chạp về thì lên luống, lên hàng, xuống giống.
Nhờ một ngày cúp điện, chị em tôi đã đông đủ bên má, gác lại mọi bộn bề và dành cho nhau trọn vẹn yêu thương...
Năm nào má bạn cũng bày ra làm đủ thứ bánh mứt. Nếu ai nói đừng làm nữa thì bà than: “Tết nhất không có gì sao mà ra tết!"
Khi hát: “Trời mưa bong bóng phập phồng, má đi lấy chồng con ở với ai”, tôi sẽ tự đáp: "Con ở với ông ngoại".
Xóm tôi không ai gói bánh tết bằng bột mua ở chợ. Má tôi nói, nhà nhà trồng lúa, lấy nếp mới làm bột sẽ thơm ngon hơn nhiều.
Nhờ heo đất mà chị có hơn 30 triệu đồng, khéo chi thì sẽ đủ. Một cái tết hoàn toàn chủ động.
Trong giấc mơ của tôi luôn có cảnh mấy anh em ngồi quanh bộ ghế salon sau bữa cơm, nói đủ thứ chuyện. Ở đó có nhiều tiếng cười...
Ca sĩ Lê Hoàng, cựu thành viên nhóm The Men cho biết, trong gia đình anh là người thích gọn gàng, hay vào bếp nấu ăn.
Trên triền đê, mẹ ôm tôi: “Tháng sau mẹ con mình sẽ về bên kia sông, nơi có nhà ông ngoại. Bố con không về nữa!”.
Ở không gian này, người ta gặp nhau không chỉ bàn công việc mà còn nói chuyện sách vở, sống vui, sống khỏe, sống an.
Hạnh phúc và thử thách luôn đi với nhau. Vợ chồng phải hiểu trong giai đoạn này, chỉ cần một người buông xuôi, mọi thứ sẽ hỏng.
Tôi không sao quên được mùi gạch khi chưa vào lò. Mùi của đất đai gần gũi. Mùi của nắng gió miền đồng.
Từ lúc có tiền tỉ trong tay, nhà cậu tôi vắng lặng hẳn. Cậu sang nhà con trai thứ ăn cơm, vì vợ chồng con trai út không ngó ngàng tới cha.
Ba tôi đã trao chiếc máy ảnh mà ông yêu quý hơn tất thảy những vật dụng ông có cho các anh chị nhân viên Bảo tàng Nhiếp ảnh Lai Xá.
Trong thâm tâm, tôi thầm mong ông ngoại hay "quậy" chút cho vui. Như vậy chứng tỏ ông còn khỏe.