Nay qua quán quen gần nhà ăn sáng, nghe bà con rần rần vụ gắn sao Michelin cho các quán ăn, nhà hàng, thấy hợp lý quá trời.
Bà ngoại tròn 90 không nhận ra con gái, bà quăng đồ đuổi đi, khiến dì tổn thương, tủi thân...
Để hòa hợp với con cháu trong nhà, để đối diện với bão giông cuộc đời, ông bà chọn niềm vui thì nhân đôi, còn nỗi buồn sẽ... lơ đi.
Bên cạnh gánh nặng khi trở thành thế hệ “bánh mì kẹp”, tôi nhận thấy mình cũng nhận được nhiều bài học quý khi “mắc kẹt” giữa 2 trách nhiệm.
“Trẻ không có tích lũy - già nghèo khó, làm khổ con cái” là vòng lẩn quẩn khó gỡ nếu không có kế hoạch tài chính, hoạch định cuộc đời.
Buổi họp lớp đại học sau gần 30 năm ra trường rôm rả bởi đủ thứ chuyện. Tôi vừa xuất hiện thì đám bạn ồ lên: “Đại ca tàu chui đến rồi”.
Tôi sắm cái ti vi 40 inch, con gái bảo sao hình vẫn nhỏ. Kể lại chuyện cái ti vi đen trắng ngày xưa có 9 inch, con tròn mắt ngạc nhiên.
Đó là sự nhàn rỗi hoặc cô đơn khi nhiều người già không có việc gì để làm, không có bạn để chơi, không có nhiều dịp trò chuyện với con cháu...
Anh bằng tuổi tôi, là con riêng của ba. Ba ly hôn má anh rồi lấy má tôi. Mấy bà trong xóm thường hay bảo chúng tôi là “con ông, con bà”.
Tôi biết đôi bàn tay ấy sẵn sàng chìa ra khi tôi cần nhất.
Mùa hè, nắng nóng là… đặc sản. Nóng nực là vậy, nhưng có biết bao điều thú vị từ mùa hè, có biết bao người mở lòng đợi hè.
Ngày ấy tôi oán mẹ vụ bắt tôi đi xe đạp cũ, nhưng sau này nghĩ lại mới thấy thương.
Chẳng còn là trẻ con, tôi tha thẩn nghe lại những yêu dấu của tuổi thơ trên ngọn đồi cao kia, trên cánh đồng quê.
Đụng tới ví tiền của con chẳng sướng chút nào, chưa kể xin con trai thì đụng con dâu, xin con gái thì chạm con rể.
Đã trôi qua 13 năm, cuộc sống của tôi giờ đã tốt, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới tôi vẫn sợ...
Khi bà nội chưa mất trí nhớ, bà nắm tay Linh khóc rồi thầm thì xin lỗi vì đã khiến gia đình Linh ly tán.
Mấy ai từng thấy giáo viên bất lực rơi nước mắt? Mấy ai từng thấy các thầy cô nhỏ nhoi, cô đơn trước những phụ huynh hay học sinh không hiểu chuyện?
Chồng hoạt động cách mạng, người vợ trẻ một mình mang thai, một mình sinh con. Khi chồng hi sinh, mãi mãi không về, bà một mình nuôi đàn con khôn lớn.
“Nhà mình dẫu không to, xe mình đi chưa xịn, nhưng các con có đủ đầy tình thương của gia đình nội, ngoại”.
Mẹ và nỗi đau của mẹ cho tôi bài học ứng xử giữa người thân trước những gút mắc bất ngờ.
Nếu sui gia thân tình, không mâu thuẫn, sẽ giúp được con cái nhiều hơn. Xây dựng tình cảm sui gia cũng là giúp con xây dựng cuộc hôn nhân vui vẻ.
Thời trung học, những ngày gần hè, chúng tôi vẫn háo hức, nhặt hoa phượng rơi làm bướm. Trên chiếc giỏ xe là nhánh phượng đỏ rực vừa được tặng.
Bà kín lịch gần như quanh năm, đến nỗi có lần tôi phải thốt lên: "Mẹ anh không đi làm mà còn bận hơn tụi mình".
Thương má bao nhiêu thì tôi lại càng thương cho đám mạ bấy nhiêu. Ai cũng có gốc gác, cũng có xứ quê của riêng mình...
Khi tôi kể về cầu khỉ ngoại thành, rất nhiều người không thể hình dung. Họ không tin tôi có thể chạy băng băng qua cây cầu.