Xa lạ với chuyện làm đẹp, chẳng có lấy một tấm ảnh riêng, không biết xài điện thoại di động, chưa từng du lịch... nhưng mẹ chồng tôi vẫn đẹp nhất.
Thì ra là chiếc mo cau khô vừa rụng xuống. Bất chợt, ký ức về ngoại và những ngày xưa chợt ùa về trong tôi.
Nhiều phụ nữ trên 35 tuổi phải tạm thời làm những công việc chân tay như công nhân, giúp việc nhà… để duy trì cuộc sống.
Tôi đã đem theo bên cuộc đời mình rất nhiều sớm mai thức dậy bằng những bữa điểm tâm tuyệt vời như thế.
Gặp lại chùm bao, chúng tôi như sống lại với ký ức tuổi thơ năm nào, sống lại những tháng ngày đầu trần, chân đất, vô lo.
Tôi nhận ra, người già nhiều khi rất ích kỷ - một sự thật mà con cháu tuy thấy cũng không dám có ý kiến.
Những người đàn ông, bé trai thường được gán với tính chất phải mạnh mẽ, che chở, cho đi nhiều hơn trong một mối quan hệ.
Nội, ba má và bác tôi hiểu thế nào là mất mát nên chắt chiu từng niềm vui. Không, đúng hơn là họ dành cho nhau từng hơi ấm.
Hình như bố cũng gửi lời nhắn riêng cho mẹ. Đó là lý do lâu nay mẹ hết lòng yêu thương phi điệp và chăm sóc cây cối trong vườn.
Mỗi lần định bán ve chai, tôi lại núm níu như muốn giữ lấy kỷ niệm về những chiếc hộp thơm mùi giấy mới.
“Con đường ngắn nhất để đến trái tim đàn ông là qua bao tử”. Câu nói này rất đúng với tôi.
Nếu như về quê sống không phải là bước đường cùng mà là phương án chọn lựa thì bạn cần cân nhắc kỹ.
Hiếm có chuyện ông chăm sóc cháu nhỏ như mẹ chăm con. Ấy vậy mà ông ngoại tôi lại là một người như vậy.
Học làm chị chồng? Chuyện khó tin vậy mà cũng nghĩ ra được hả? Vô tư đi!
Chính em sẽ là phiên bản tốt nhất của mình. Hãy đặt điện thoại xuống, bước ra ngoài và tiếp tục học hành.
Nhận một túi to rau, bánh, tôi cảm tưởng có chuyến tàu nào đó từ hơn 30 năm trước đưa những miếng lá chuối ấu thơ trở về.
Nhờ thứ lộc trời này, nhiều gia đình ngư dân đã thoát nghèo, vươn lên khấm khá, có tiền cho con ăn học.
Đi qua gần nửa đời người nhưng trái tim tôi vẫn như đứa trẻ mỗi khi bắt gặp hay lắng nghe đâu đó những câu ca, điệu lý, lời ru văng vẳng.
Tết năm rồi, anh chị em tôi được một phen hú vía khi ba mẹ xung đột, suýt cãi nhau to. Cơ sự cũng chỉ vì mẹ tôi muốn đi chơi tết.
Lần trở về này, theo chân tôi là 2 đứa con nhỏ và một trái tim đầy những tổn thương từ cuộc hôn nhân không trọn vẹn.
Khi tuổi đời không còn trẻ, sức khỏe không còn được như thuở tráng niên, đàn ông va vào nhiều nỗi sợ không dám nói với ai.
Tôi chạm nỗi nhớ thương mình hằng ấp ủ bằng việc mua ít bánh mì, bánh bò, bánh da lợn, khoai lang tím; bằng việc nhìn thấy những khuôn mặt người Việt.
Mỗi gia đình có cách giữ lửa riêng, người giữ lửa không ai khác ngoài bà mẹ.
Có anh thợ vô tư hỏi: “Ba tụi nhỏ đâu rồi mà chị tất bật ngược xuôi mấy thứ khô khan này?”...
Không ít bạn trẻ trì hoãn đại sự của đời người vì đang phải gánh vác nhiều trách nhiệm tài chính của gia đình.