Nhiều người cho rằng người mẹ cầm tấm bảng động viên con trước trường là khoa trương, là không hiểu tâm lý lứa tuổi.
Có học sinh bày tỏ: “Bó bông tuyệt quá, nhưng sẽ tuyệt hơn nếu mẹ tặng ở nhà, trước khi đi thi”.
Đừng trách mắng con, đứa trẻ đã đủ đau khổ rồi. Hãy an ủi nếu con quá thất vọng, càng không cần vội vã buộc con phải nhìn ra lỗi sai.
Tôi quan niệm, suy nghĩ của học sinh cũng giống như một cái cây non, nếu uốn nắn kịp thời vẫn có thể đứng thẳng.
Mới 45 tuổi nhưng tôi đã có 2 cháu nội. Bạn bè thường trêu đùa, gọi tôi là "chị nội".
Con tin rằng việc ba chúng ta tiếp tục sống chung với nhau trong một nhà sẽ không tốt cho con, cho mối quan hệ lâu dài của gia đình.
Khi con sinh cháu, ông bà thường vào khoảng năm mấy, sáu mươi tuổi - vẫn còn sức khỏe để nuôi cháu - nên đa phần họ đều nhận “nhiệm vụ mới”.
Hãy cho con những ngày bình thường, ba mẹ, thầy cô nhé, để con thêm tự tin, thoải mái trong sự quan tâm của mọi người.
30 tháng tuổi, lần đầu bé Bắp bật âm nói được từ “ạ”, chị và anh rơi nước mắt, biết mọi nỗ lực của vợ chồng đã có kết quả.
Không thể vì xót con mà ra tay đánh tàn tệ một đứa trẻ khác. Đây là một loại "bệnh" cần lên án, loại bỏ.
Khi quyết định ra ở riêng, việc đầu tiên con phải làm được là tự chủ về tài chính, chứ không phải tiếp tục mong chờ sự chu cấp từ cha mẹ.
Cô nghĩ không biết ngày mai mẹ sẽ cho ăn gì. Cô chưa có gia đình nên hãy tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này.
Khi con kiên quyết bỏ nhà "đi bụi", những muộn phiền lo lắng sẽ ở lại và bám riết cha mẹ, khiến họ rộc người, bạc tóc, thậm chí đổ bệnh...
Chị từng mạnh miệng tuyên bố “con ai người ấy nuôi”. Vậy mà, con gái chỉ nhờ giữ bé một tuần để cai sữa, chị trở nên “nghiện” cháu.
Những hy sinh, vất vả vì con ít ai thấy, nhưng khi đứa trẻ bất ổn thì mọi tội lỗi đều đổ lên cha mẹ.
Tôi đã lấy cảm xúc yêu N. để nỗ lực học để đậu đại học, thành đạt và rồi sau này... cưới N.
Cháu hay bị bạn học hoặc thanh niên lạ tiếp cận nói chuyện, miệng khen đẹp đến đâu thì tay họ đụng chạm đến đó.
Con trai có người yêu ngay trong lớp. Chúng nắm tay nắm chân công khai nên giáo viên gọi "mắng vốn".
Tôi chưa từng nghĩ con yêu sớm chứ đừng nói đến chuyện lỡ dại như thế này.
Anh chị ngồi nói chuyện với nhau về chuyện gia đình hai bên, bé con ngồi bên cạnh. Tôi nhìn đứa trẻ mà lo ngại...
Cưới nhau 15 năm chưa bao giờ hai vợ chồng to tiếng, cự cãi nhưng mâu thuẫn không thể hóa giải lại xảy ra khi đứa con vào tuổi dậy thì.
Ngày mồ côi cha, tôi bỗng thèm nhắn nhủ cả thế gian hãy bên nhau khi còn có thể. Rằng, người thân có thể rời khỏi ta bất cứ lúc nào...
Đến lúc mẹ già, mẹ cần nói chuyện, muốn được chuyện trò và có nhu cầu chia sẻ thì các con lại chẳng biết nói gì với mẹ.
Gần đây, ba bạn cũng hay đi đây đó cùng một cô gái trẻ. Bạn nghĩ rằng đây là một sự “giải thoát” cho ba.
Tôi không rõ mình đã xoay xở thế nào để đi qua tuổi dậy thì một cách êm ái hay ít ra cũng trong vẻ bình lặng.