PNO - Có những anh tận dụng “chiêu” để níu kéo bạn đời, mong chắp vá gia đình nứt vỡ, nhưng kết quả càng tệ hơn...
Chia sẻ bài viết: |
Shu 09-01-2021 13:08:23
Mình chỉ có 1 thắc mắc là có khi nào trong thời gian chung sống, cô vợ cũng thích, cũng sướng với mấy cái câu chuyện hạnh phúc lung linh mà ông chồng đăng trên facebook mình nên mới để yên cho ổng làm vậy hay ko? Vì nếu không thích thì cô vợ đã có thể thẳng tay xóa sạch, đổi password ngay từ lần đầu tiên, ông chồng cũng chẳng có cơ hội sáng tác ngập tràn tới giờ.
Tôi đã may mắn kịp nhận ra, điều quan trọng nhất không nằm ở những gì ta kiếm được mà ở những điều ta gìn giữ.
Sau trận ốm dài ngày tại bệnh viện, người mẹ đưa ra quyết định khó khăn thay đổi cuộc đời.
Giữa lúc kinh tế còn nhiều khó khăn, anh quyết tâm bỏ 300 triệu đồng để khởi nghiệp.
Không chỉ hẹp hòi trong những việc lớn, những việc nhỏ như ăn uống, mua đồ dùng phục vụ sinh hoạt hàng ngày, chồng Liên cũng chẳng hề rộng rãi.
Khi yêu thương đủ nhiều, trách nhiệm với gia đình đủ cao, tình nghĩa với nhau đủ lớn, có lẽ người ta sẽ không bỏ nhau chỉ vì thiếu thốn tình dục.
Cô cần được tôn trọng, cần có quyền lựa chọn việc chấp nhận hay không chấp nhận sự thật về tình trạng của chồng...
Có lẽ em cũng như tôi, từng nghĩ mình có một gia đình đầy đủ. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Mẹ em trở thành người thứ 3.
Thay vì hỏi thăm về sức khỏe, công việc của chị Ngọc, thì gia đình cũng như bà con hàng xóm chỉ quan tâm “có bồ chưa?", "khi nào lấy chồng?”...
Trong thời gian bệnh chưa ổn định, vợ chồng bạn nên cẩn tắc vô áy náy.
Nam nói đúng, đi nhậu hoài không ai gọi thì đó là người cô độc.
Kể từ hôm đó, Gạo có sáng kiến “mở” spa tại nhà. Khách hàng duy nhất của Gạo là mẹ. Tối nào, spa cũng hoạt động trước giờ đi ngủ.
Chị thấy mình sai lầm khi ôm đồm hết mọi thứ, từ mua đất làm nhà đến chi trả các khoản nợ, nên chồng không biết gì cả.
Tôi đang mắc kẹt trong vòng xoáy của nợ nần và dối trá, không lối thoát...
Chị thấy những cô dâu sinh ra trong gia đình giàu có, về nhà chồng khó hòa nhập, sống khác người, khiến chị... sợ lây.
Chị cứ ngỡ cuộc sống mình trôi qua êm đềm như tuổi thơ sống trong căn nhà có cha mẹ, anh chị em quây quần, cho đến khi lập gia đình.
Đùng một cái, Thanh thông báo dịp lễ này dẫn người yêu về ra mắt, cả nhà vừa rối vừa mừng.
Láng giềng cứ nửa phố nửa quê vậy mà vui. Tối lửa tắt đèn có nhau, chớ không phải đèn nhà ai nấy sáng.
Đi giữa thành phố rực cờ hoa. Tôi thầm tự hào và mong có ai đó hỏi về ba, tôi sẽ rất thích và trả lời: Ba tôi là bộ đội!