PNO - Họp lớp, họp khóa, họp nhóm đồng nghiệp... ngày đầu năm mới là một dạng kết nối quan hệ từ cuộc sống đã đủ đầy. Nhưng cuộc họp lớp của chồng hôm qua với tôi, nó chua chát đến khó chịu.
Chia sẻ bài viết: |
Diệp Sương 04-02-2020 15:53:34
Lòng dạ cứ nhẹ nhàng buông bỏ. Người đã nói xong, tiệc cũng đã tàn cớ sao lòng mình còn ấm ức? Chồng vẫn là chồng chị đấy thôi ạ. Đừng thả tâm theo từng câu chữ của người ấy. Vui hay buồn là thái độ mình lựa chọn không phải do người ấy trao cho. Ráng tập như vậy nhé chị! Mong chị vui nhé chị, đừng lao xao theo bao lời sóng gió. Hạnh phúc nhé chị.
04-02-2020 10:45:53
Chả có gì đắng nghét cả. Bạn là người "chiến thắng". Cô ta là kẻ thua cuộc và đang cố bày tỏ sự nuối tiếc của mình với "con cá to" mà mình lỡ bị mất vì sự "thiển cận" (chỉ thấy sự giàu có, hào nhoáng trước mắt) ngu ngốc. Nên, người chiến thắng không có gì phải tức đối với kẻ thất bại. Và, với loại người như vậy không đáng để bạn phải bận tâm bạn ui!
Chị dọn dẹp xong cũng đã rất muộn, lên đến phòng thì anh ngủ rồi, mùi rượu xông lên nồng nặc.
Việc chung sống với cha mẹ vợ làm mối quan hệ giữa hai thế hệ ngày càng xấu, các con thì đang lớn lên trong một môi trường không tốt.
Giá như chồng biết hạ mình, biết nhận cái sai sớm hơn, biết thương vợ con sớm hơn, thì có lẽ chị sẽ mềm lòng khi anh quay đầu.
Tôi vừa trải qua một cú vấp sấp mặt. Tôi bị lừa cả tình và tiền.
Có thật là “trường túc bất chi lao”? Phụ nữ chân dài không biết mệt?
Bà chị chồng suốt ngày bạo hành tinh thần em kiểu như: “mập quá khó đẻ”, “giảm cân đi cho dễ có bầu”, “trời ơi chưa có bầu mà đã vậy”...
Mấy dòng chữ như “xin lỗi con”, “tha thứ cho mẹ”… chẳng thể tìm sự cảm thông, mà chỉ lấp liếm tội ác.
Một năm mới đến, nghĩa là chúng ta lại thêm một tuổi, sức khỏe sẽ kém đi một chút và sức chịu đựng cũng thế.
Thượng đế đã ban tặng cho phụ nữ một đặc ân: tình yêu thương con vô bờ bến. Nó trở thành sức mạnh bất khả chiến bại.
Khi tôi đi sớm về muộn, cô ấy ghen bóng ghen gió. Có khi vợ không nói gì với tôi cả tuần, mặc tôi cố gắng thế nào.
Cứ ngỡ để chồng đi xa làm ăn để thu vén cho gia đình, ai ngờ anh lại đối xử với mẹ con tôi như vậy...
Anh giấu gia đình, giấu tất cả mọi người, cắt liên lạc hoàn toàn và không gặp em nữa.
Quen nhau bốn năm, thiệp cưới đã in, hình cưới đã chụp. Chúng tôi còn lên kế hoạch đi tuần trăng mật ở đâu, vậy mà...
Sao phải tự chất thêm gánh nặng khi phải vừa sống vừa đau khổ vì tuổi sinh học, tuổi cơ thể, tuổi thật và tuổi tế bào…?
Từ khi vợ em xin nghỉ ở nhà, ba mẹ em không hài lòng, cho rằng vợ em lười, không có khả năng lo lắng cho gia đình.
Chị kiên quyết không quay lại với chồng cũ, bởi nếu thật sự yêu thương, anh đã không ghen vô lối như vậy.
Từ lúc vợ chồng không ngủ chung, em thấy tình cảm cũng nguội lạnh đi, em có chuyện gì muốn tâm sự với chồng cũng khó.
Cháu thấy cha mẹ như khách trọ cùng nhà, chỉ có một thứ chung là con cái. Hai người không hề cằn nhằn nhau chuyện tiền bạc, mà sao chẳng thấy vui...