PNO - Họp lớp, họp khóa, họp nhóm đồng nghiệp... ngày đầu năm mới là một dạng kết nối quan hệ từ cuộc sống đã đủ đầy. Nhưng cuộc họp lớp của chồng hôm qua với tôi, nó chua chát đến khó chịu.
Chia sẻ bài viết: |
Diệp Sương 04-02-2020 15:53:34
Lòng dạ cứ nhẹ nhàng buông bỏ. Người đã nói xong, tiệc cũng đã tàn cớ sao lòng mình còn ấm ức? Chồng vẫn là chồng chị đấy thôi ạ. Đừng thả tâm theo từng câu chữ của người ấy. Vui hay buồn là thái độ mình lựa chọn không phải do người ấy trao cho. Ráng tập như vậy nhé chị! Mong chị vui nhé chị, đừng lao xao theo bao lời sóng gió. Hạnh phúc nhé chị.
04-02-2020 10:45:53
Chả có gì đắng nghét cả. Bạn là người "chiến thắng". Cô ta là kẻ thua cuộc và đang cố bày tỏ sự nuối tiếc của mình với "con cá to" mà mình lỡ bị mất vì sự "thiển cận" (chỉ thấy sự giàu có, hào nhoáng trước mắt) ngu ngốc. Nên, người chiến thắng không có gì phải tức đối với kẻ thất bại. Và, với loại người như vậy không đáng để bạn phải bận tâm bạn ui!
Cuộc sống vốn ngắn ngủi, lại vô thường. Sao ta không vượt qua nỗi sợ cố hữu?
Bà nội tôi có một kiểu chiều chồng rất lạ lùng. Bà sẵn sàng trả lời ông bất cứ câu hỏi nào với thái độ luôn vui vẻ, ôn hòa.
Lâu nay tôi luôn đứng ngoài những việc tủn mủn phiền phức. Việc bếp núc có người giúp việc, mẹ chồng; bí quá thì gọi cơm tiệm là xong.
Tôi luôn nhắc mình trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, bởi có những người, những sự việc chẳng đợi ta thêm bất cứ phút giây nào.
Nếu không lựa chọn bất cứ một điều gì, chị sẽ mãi mắc kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự cô đơn.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?