PNO - Khi vợ chồng mất kết nối, D. say nắng cô trợ lý của anh. Tôi không biết họ đã đi quá giới hạn chưa, nhưng tôi không thể chấp nhận.
Chia sẻ bài viết: |
Nguyen Nga 27-06-2023 14:47:59
Rất đồng cảm và thương chị. Ôm chị an ủi thật nhiều.
Mặc dù là rất đau đớn, nhưng em tin với một người mạnh mẽ và tuyệt vời như chị nhất định sẽ hạnh phúc xứng đáng.
Mọi thứ khi chị đã vượt qua rồi chị sẽ cảm thấy đoạn đường đi chung đó rất đẹp rồi, mình đã có những điều tuyệt vời. Và bây giờ khi nhân duyên này đã hết thì không còn gì để tiếc không có gì mãi mãi cả. Chỉ chính chị yêu thương mình nhiều hơn, chị có những thứ mà người khác cũng ước ao mà. Chị hãy hạnh phúc và mỉm cười, yêu thương bản thân mình thật nhiều nhé.
Đừng vì người đã hết tình cảm rồi mà đau lòng mà hãy vì mình, trân trọng nhưng gì đang có. Từ đó chị sẽ cảm thấy thật bình yên và chăm sóc cho con tốt hơn.
Thầy Thích Nhất Hạnh có nói thế này trong quyển " Không diệt Không sinh đừng sợ hãi" : không có cái gì sinh không có cái gì diệt hết. Đám mây không mất đi đám mấy chuyển thành mua tuyết....
Nên tình yêu không mất đi nhưng nó sẽ được chuyển hóa đủ nhân duyên hội ngộ chị sẽ cảm nhận được. Chị hãy yêu chính mình nhiều hơn nhé, cảm nhận và biết ơn chình mình rồi chị sẽ thấy rất nhiều người yêu thương ta nữa. Nếu không có người đó mình cũng hạnh phúc.
Anna 14-06-2023 08:02:22
Chị hãy vì mình, hãy luôn là ng phụ nữ tự tin và hạnh phúc. Mong chị sớm tìm đc ng mới tốt hơn, quan tâm và iu chị nh. Ko có gì tiếc nuối cả, quá khứ chị à
Vũ Hồng Quang 11-06-2023 22:15:10
Cô gái ơi, tâm sự trong lòng cô khá là đau . Nhưng khi làm ngưởi vợ ngiều người quyên mất mình là vợ, dù có hiểu biết hơn, dù giỏi giang hơn và còn nhiều cái hơn khác thì bạn hãy xếp no 1vài ngăn nắp và chỉ xử dụng khi cần thiết nghĩa là bạn kìn đáo và sử dụng đúng lúc. Trc đây chắc bạn " xử dụng" không hợp nên ông xã từ nhịn và chịu đựng và khi nó quá tải thì người đàn ông khôn vẫn im lặng, ít nói vì nói mà bạn chưa chắc đã nghe vả tin. Bởi thế anh ta như "Ôm hận" và chờ ngày mình có đủ thời gian và điều kiện.. thì mới " tuyên bố" là chúng ta sẽ xa nhau mãi mãi.
Trong các cuộc vui của công ty, của phường, thậm chí là tổ dân phố, chồng Mai góp mặt không thiếu dịp nào.
Rất tiếc, chiến tranh đã khiến chú không thể trở về cùng cô. Chú đã lỗi hẹn không về làm đám cưới mùa xuân.
25 gồng gánh giang sơn bên chồng, vợ tôi chưa hề có một ngày thảnh thơi.
Tôi và con phải dọn ra khỏi nhà, cũng như cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình chồng.
Tôi thấy trên mạng xã hội có rất nhiều người chẳng "rách" gì nhưng cũng "đu trend" học chữa lành.
Số tiền ấy tôi coi là học phí phải trả cho bài học về lòng tin. Nhưng tôi cũng băn khoăn, như vậy có thiệt thòi quá cho bản thân không?
Ở viện cha có người nói chuyện, luôn có con cái thăm nom lo lắng từng viên thuốc, bữa ăn, giấc ngủ nên có cảm giác được quan tâm.
Công sở là nơi luôn có những cơn sóng ngầm và nữ nhân viên nên biết cách bảo vệ mình khỏi nạn quấy rối tình dục.
Anh ra ngoài nhận được nhiều lời khen vì sự nhiệt tình, hào phóng; còn với gia đình, vợ con, anh sân si, tính toán, so đo hơn thiệt.
Tôi ngỡ ngàng đến không tin nổi người vẫn tỏ ra ấm áp, tình cảm với tôi, như mẹ chồng mà lại đề phòng tôi đến như vậy.
Đau gút đứng nhất nhì trong làng viêm khớp nên không khó hình dung chúng quấy quá các ông trên giường thế nào.
Mẹ “chẩn bệnh” rất đúng. Có nhà mới, tôi vui được thời gian đầu rồi rơi vào mệt mỏi.
Hình mẫu soái ca dành sự ngọt ngào độc quyền cho vợ khiến bao người mơ ước. Thế nhưng, phải rơi vào hoàn cảnh đó, mới thấy nhiều thứ trớ trêu.
Họ đã ly hôn nhiều năm, giờ xem nhau như bạn bè. Chị mắc bạo bệnh, anh bèn nghỉ việc để có thời gian chăm sóc chị.
Tôi rất ít khóc khi là một đứa trẻ, nhưng lại nhiều lần khóc trước chồng.
Đến giờ tôi vẫn không thể quên nội dung trong những bức thư ít nhất 3 đôi giấy. Không biết lúc ấy chuyện đâu mà lắm thế.
Cứ tưởng khi chuyện được giải quyết, gia đình sẽ êm ấm trở lại, nhưng chị lại bị cả nhà chồng hắt hủi, mọi chuyện còn căng thẳng hơn cả trước đây.
Lan nhận ra rằng, nếu buông hết trong lúc này thì cô chẳng còn gì để bấu víu. Cô nhẫn nhịn chờ ngày đủ sức để dứt áo ra đi.