PNO - Đầu 2 thứ tóc mà chẳng có một chốn để nương thân, suốt ngày như bị giam lỏng trong căn phòng trọ nóng nực và ngột ngạt.
| Chia sẻ bài viết: |
Lê Quang 08-05-2024 12:23:30
Trong câu chuyện này lỗi là do bà vợ 80% rồi, nếu bà vợ mà biết nghĩ thì ông không bao giờ như vậy. Mọi người cứ đặt mình vào hoàn cảnh của ông rồi biết, nếu bà tranh thủ đi làm về sớm để những bữa ăn tối trong gia đình được sum họp thì không bao giờ sảy ra chuyện như vậy, cả ngày đi làm rồi, bữa ăn tối là để gia đình quây quần bên nhau, mà chỉ có mình ông nấu xong rồi ông tự ăn thì ai không chán. Còn bà vợ cái chức trưởng phòng thì có gì đâu, lâu lâu mới đi họp một bữa, lâu mới đi tiếp khách một bữa. Mới có tí chức đã thay đổi, rồi mấy bà giám đốc, chủ tịch xã, chủ tịch tỉnh...sẽ như thế nào. Người phụ nữ thông minh là ra đường không biết làm chức vụ lớn cỡ nào nhưng khi đã về nhà thì phải là một người mẹ, người vợ đúng chuẩn đạo đức của dân tộc Việt Nam, vậy mới là giỏi. Giỏi việc nước, đảm việc nhà.
Lê Quang 08-05-2024 12:13:16
Còn suy nghĩ như bạn Huỳnh My thì chứng tỏ bạn là một người vợ không ra gì, đừng học theo câu bà vợ trong câu chuyện không thì thằng chồng nó bỏ 30 giây
Trần Tuấn 07-05-2024 23:32:28
Do mình hết? Cỏ non vẫn có gái sắc đấy? Bóng ngả về chiều tối rồi mà tương bình minh? Cái khổ khó được cho nhận???
Thanh Hoa ngô thị 07-05-2024 11:11:42
Dứt khoát sống một mình cho nó khỏe cái thân, có khi sau này con cháu thấy ông hối hận nên mới sống cô đơn một mình mà chạnh lòng rồi làm cho cái đám ma cuối đời, tôi nói thật lòng đấy.
Trương Mỹ Hương. 06-05-2024 08:54:04
Theo thiển ý của mình ông ấy cũng đáng thương và một phần lỗi là do bà vợ. Mới lên chức đã bỏ bê gia đình, con cái, sa đà vào các thú vui khiến người chồng cô đơn, yếu lòng và sa ngã là hậu quả tất yếu. Có chút may mắn là ông còn chút lương hưu nhưng phải cứng rắn dứt khoát với cô bồ trời ơi đất hỡi kia và sống một mình.
Suy cho cùng, đàn bà tuổi 40 không cần phải chạy theo ai cả, chỉ cần không lạc mất chính mình giữa những phù phiếm nhân gian.
Ông xã nhậu say bị bạn nhậu cạo gió mạnh tay, khiến 2 chân bị yếu và chuyện vợ chồng cũng yếu theo.
Thất nghiệp nhưng ngày nào anh cũng ra quán đầu hẻm ngồi cà phê, cuối tuần thì đi nhậu với bạn bè. Tuy vậy anh vẫn cầm toàn bộ tiền của tôi.
Khi tình yêu đang cháy bỏng, ai cũng nghĩ mình sẽ rất rộng lượng, bao dung; quá khứ của người ấy dù thế nào mình cũng chẳng để tâm.
Có những lúc giữa bộn bề cơm áo gạo tiền, giữa những trăn trở của bổn phận làm vợ, làm mẹ, làm dâu, chị từng ước mình được bé lại.
Những người vợ đẹp biến chồng mình thành cỗ máy in tiền và thao túng họ bằng những yêu sách vật chất không hồi kết. Đó có phải là bạo lực?
Cái khổ của một cô vợ sống tối giản vớ phải ông chồng thích tha đồ cũ về chất đống, ai hiểu thấu?
Từ nước ngoài trở về, nhìn ngôi nhà của mình, vợ chồng tôi không khỏi bàng hoàng.
Lao động nội trợ có giá trị ngang bằng với lao động có thu nhập. Người chồng không có quyền gây sức ép hay thao túng người vợ nội trợ.
Chú nói đã thương người phụ nữ khác, muốn cùng cô ta xây hạnh phúc mới. Mặc tiếng gào khóc của vợ con, chú quyết dứt áo ra đi.
Tôi chưa từng tò mò về quá khứ của anh, có lẽ vì thế mà tôi khá chới với trước những lời bóc phốt kia của vợ cũ...
Người nắm được kiến thức tài chính sẽ ít bị lệ thuộc và dễ bảo vệ quyền lợi của mình hơn.
Nếu đàn ông có thể chọn men say để lãng quên thì đàn bà lại chọn tình thương để vượt qua nỗi buồn.
Thỉnh thoảng mình cũng nên bớt nhìn giá cả, thả lỏng đầu óc cho tinh thần thư thái, đón nhận những món quà đắt giá con gái mua tặng...
Mỗi người đều có quyền với tiền mình làm ra, có quyền định đoạt và chi tiêu hợp lý; khi giao tiền về một mối thì quyền đó cũng không giảm đi.
Tuổi 50 mở ra một giai đoạn sống nhiều trăn trở, nơi người phụ nữ vừa làm con, làm mẹ, vừa học cách đối diện với sự mong manh của chính mình.
Cứ tưởng khi tôi đưa tiền về, vợ sẽ bớt khó chịu nhưng vợ không vui, hối thúc chồng đi tìm công việc khác để đi làm hành chính.
Một chút ánh sáng, một chút ấm áp… để biết rằng cuộc sống vẫn còn niềm vui.